Edit: Ry
Tiếng ve kêu rả rích, tiết trời dần nóng lên, thế mà đã tới mùa hạ.
Bút lông sói lướt trên trang giấy Tuyên Thành trắng muốt, nét chữ thanh tú đang nắn nót ghi lại nhật kí chữa bệnh, không hề có chút qua loa. Từ miệng vết thương ban đầu cho đến dùng dược vật khử độc, rồi ba tháng trước khơi thông kinh mạch, hồi sinh đan điền, mỗi quá trình trị liệu, mỗi phương thuốc sử dụng đều được viết rõ ràng rành mạch, đóng thành từng quyển, lưu lại làm bệnh án về sau tham khảo.
Trạng thái tâm lý của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời lại không biết viết như thế nào, do dự hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ đơn giản viết mấy dòng trong bệnh án, so với hồi đầu mới đến thì có vẻ đã có xu thế chuyển biến tốt đẹp.
Quy luật sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Việt Vô Hoan trở nên bận rộn.
Y tìm được một thanh kiếm không ai dùng ở trong kho, trời chưa sáng đã luyện kiếm hết hai canh giờ, sau đó chờ Tống Thanh Thời rửa mặt xong thì cùng cậu đọc sách thêm hai canh giờ, học tập kiến thức y học, buổi chiều sẽ cùng nhau nghiên cứu giải phẫu hoặc là làm thí nghiệm phối dược luyện đan, ban đêm thì xử lý xong việc trong Dược Vương Cốc, y sẽ ngồi luyện khí hai canh giờ.
Thể chất của tu sĩ không cần ngủ nhiều, cho nên y không muốn lãng phí thời gian, mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ. Nếu không phải Tống Thanh Thời nhất quyết phải ăn chung thì có khi y cũng sẽ dùng Tích Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504838/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.