Edit: Ry
"Là dấu vết để lại sau khi châm cứu." Tống Thanh Thời thấy y hiểu lầm mình bị thương, vội vàng giải thích: "Không phải côn trùng cắn. Do dưới da ta có vô vàn các mạch máu li ti, khi châm xuống sẽ tạo thành máu tụ rất nhỏ ở dưới xa, thường để lại dấu vết. Yên tâm, không đau cũng không ngứa, qua mấy ngày là hết."
Việt Vô Hoan chăm chú nhìn dấu vết đó, chậm rãi thả tay ra, cúi đầu nói: "Tôn chủ vì ta mà thử châm bị thương, ta lại mạo phạm..."
"Học châm cứu có ai mà không thử trước trên người mình?" Tống Thanh Thời không thèm để ý nói: "Sau này ngươi luyện tập châm cứu cũng thế. Nếu cần ta có thể làm người cho ngươi luyện tập, trước kia..." Cậu nói đến đây thì chợt nhớ tới mấy chuyện buồn cười. Học châm cứu, bước đầu tiên là tự châm cho mình, sau đó là châm cho nhau, quen rồi thì sẽ là châm mấy kim để tiêu mụn, rồi châm mấy kim để giảm béo, đau bụng lại châm mấy châm, bị cảm cũng châm mấy phát, trước khi thi cuối kì trở thành con nhím là chuyện bình thường. Cậu cũng học tập được nhiều thứ từ các đàn chị, ví dụ như đang học mà buồn ngủ gà gật là châm mấy cái lên đỉnh đầu, tinh thần lập tức tỉnh táo hưng phấn hẳn.
Nguyên thân học châm cứu cũng là tự lấy mình thử châm, chủ yếu là để xác định cảm giác bị châm.
Đây là lần đầu tiên cậu thử nghiệm loại châm cứu này, nên muốn tập trên người mình trước rồi mới dám xuống tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504837/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.