Edit: Ry
Học tập là phương thức chính xác nhất để giải quyết các loại vấn đề về tâm lý!
Tống Thanh Thời ngạc nhiên phát hiện ra hơi thở tuyệt vọng vẫn luôn bao phủ lấy Việt Vô Hoan đã tản đi, y giống như một con búp bê không có tình cảm vừa sống lại, giống đóa hoa vốn nên khô héo giờ một lần nữa tỏa ra sức sống tràn trề.
Y bắt đầu chủ động tiếp cận, chủ động đáp lời, chủ động làm việc, mỗi sáng sớm đều đứng ở cửa, đợi cậu tỉnh giấc để đi đọc sách.
Cho dù từng bị thế gian đối xử tệ bạc, nhưng y vẫn dịu dàng đối đãi với thế giới này.
Chẳng trách tất cả độc giả đều yêu nhân vật chính thụ, thử hỏi thiên hạ có ai mà không thích người như vậy?
Chứng sợ giao tiếp của Tống Thanh Thời dần khá hơn, cảm giác căng thẳng đã biến mất, trước mặt Việt Vô Hoan, cậu càng thể hiện nhiều hơn bản tính của mình.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa ngập ngừng.
Tống Thanh Thời mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên từ mặt bàn, phát hiện trời đã sáng bảnh mắt, đêm qua mình lại ngủ thiếp đi trong lúc đọc sách, còn bỏ lỡ giờ đến thư phòng, khiến cho người ta ở ngoài cửa đã đợi không biết bao lâu. Cậu bối rối đứng dậy, lặng lẽ kiểm tra một chút xem mình có ngủ chảy dãi không, sau đó không cả kịp thay giày hay quần áo đã chạy tới mở cửa, ngái ngủ nói: "Ta không cẩn thận lại ngủ thiếp đi ở trên bàn rồi."
Cậu ngáp một cái, dụi khóe mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504834/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.