Nghe hắn giục, Lục Tiêu không nhanh không chậm lấy xuống từ cành một lá trúc, đưa lên miệng, hướng về Tông Niệm mà phô hết tài nghệ của mình. Cũng không biết vì sao Tông Niệm thổi tới phồng má bất luận âm thanh gì cũng không ra, mà Lục Tiêu chỉ cần nhẹ thổi, tiếng nghe uyển chuyển êm dịu, tựa như dáng cười ngọt ngào của tiểu thư khuê các, lại như buổi sớm nắng mai, linh cơ dạt dào, nghe được tâm tình y vô cùng vui vẻ.
"Thế nào, cũng không tệ ha?" Y tự đắc đón nhận ánh mắt sùng bái của Tông Niệm, sau đó lấy trong ngực ra một dao nhỏ, gọt xuống một đoạn trúc đưa cho Tông Niệm, "Lá trúc khó thổi, miệng ngươi lại thổi không ra, ta làm cho ngươi một cái còi".
"Vậy miệng ngươi thổi tốt lắm sao?" Tông Niệm nghe lời y nói liền hỏi lại.
Nghe xong lời này, Lục Tiêu nhìn hắn bỡn cợt nở nụ cười, như là hắn hỏi việc không nên hỏi, nhưng Lục Tiêu nhìn dáng dấp ngây thơ nộn nộn của hắn, liền ho khan, làm bộ đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, con dao trên tay làm nhanh một cái còi nhỏ, đưa cho Tông Niệm.
"Trực tiếp thổi là được rồi?" Tông Niệm mừng rỡ tiếp nhận, nhận được cái gật đầu của Lục Tiêu, liền không thể chờ được nữa đặt trong miệng thổi, còi nhỏ dưới tay hắn phát ra từng trận tiếng trúc dễ nghe, thật khác hẳn với tiếng "rétttt" chói tai lúc đầu.
"Thế nào, có phải đơn giản hơn lúc đầu ngươi thổi nhiều không?" Lục Tiêu lại thừa cơ nặn nặn má hắn.
Tông Niệm gật đầu.
"Nhớ kỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-di-chung-cua-gia-chet/1368091/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.