Chương trước
Chương sau
Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 8: Kiều Bảo ở ký túc xá thẩm du, bị cún hư dùng tay đùa bỡn, suýt chút nữa bị cá chà bặc đâm vào bướm nhỏ, nhận ra được điều mấu chốt.

Nguyễn Kiều ngồi giữa giường ký túc xá, ôm đầu gối dựa vào gối đầu, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, tựa như đang suy nghĩ bài toán thế kỷ, sau đó cậu ngồi ngay ngắn lại, từ từ cởi quần ra.

Trong ký túc xá không cảm nhận được động tác của thứ kia nữa, nhưng tình dục đã bị khơi lên lại khó đè xuống được. Thân dưới của Nguyễn Kiều ướt đẫm, trym nhỏ thẳng tắp đứng dậy, cảm thấy nơi sâu trong bướm xinh có một dòng nước ấm nóng kích thích tâm can.

Cảm giác hư không làm Nguyễn Kiều nhịn không được co rút cửa huyệt, muốn ngăn cản cảm giác tê dại thấm vào tận xương tủy này, nhưng bướm dâm cứ mở ra đóng lại, khát khao thứ gì đó tiến vào.

Dù sao... tạm thời Phó Hành Chấp sẽ không trở lại, thứ thần bí kia cũng sẽ không xuất hiện, Nguyễn Kiều do dự một hồi, vẫn không kìm được dục vọng dâng lên từ sâu trong lòng.

Cậu dang đôi chân thon thả ra, nhắm mắt lại, ngón tay chạm đến nơi ướt nóng mềm mại giữa hai chân, thân thể không tự chủ mà nhẹ nhàng run rẩy một chút.

"Ư..." Ngón tay của Nguyễn Kiều chìm vào một mảnh ấm áp ẩm ướt, cánh bướm trơn trượt làm ngón tay không kẹp nổi nụ hoa đang hơi hơi nhô lên. Cậu thử đi thử lại vài lần, mới khó khăn nhéo được nụ hoa nho nhỏ hồng hào, thử xoa nắn nó.

"Ưm a... thật thoải mái..." Nguyễn Kiều híp mắt, nếu không bị thứ đó chạm vào bướm xinh, để cậu nhấm nháp thứ khoái cảm cực hạn kia, cậu cũng sẽ không biết, thì ra đụng đến lỗ nhỏ dư ra đó sẽ sướng đến nhường này, "Ha a a... Ưm... a..."

Ngón tay mảnh khảnh xoa nắn nụ hoa đến sung huyết đứng thẳng, sau đó lòng bàn tay nghiền lên nụ hoa ấy, trên dưới trái phải chà xát nhào nặn. Kỹ thuật của Nguyễn Kiều không thành thạo, nhưng cho dù chỉ dùng ngón tùy ý tự thẩm như thế, cũng đã mang đến khoái cảm vô biên cho cậu.

Tiếp theo Nguyễn Kiều học theo cách mà thứ kia đùa bỡn cậu trước đây, lạ lẫm moi móc cọ xát cánh hoa đỏ bừng, nước dâm chảy càng lúc càng nhiều, ngâm ướt mềm lỗ nhỏ và lỗ sau. Nguyễn Kiều cắn răng rên rỉ, dùng một tay khác nắm lấy trym nhỏ bắt sóc bỏ lọ.

"Ha a a a... Thật thoải mái... Muốn, muốn phun ra a a..." Nguyễn Kiều rên rỉ lung tung, bị hai luồng khoái cảm chồng chất khống chế tinh thần, hoàn toàn chìm sâu vào tình dục.

"Ha a a a, ha a a... a a a..."

Bướm nhỏ chảy nước ròng ròng thật sự quá trơn quá ướt, Nguyễn Kiều chà xát lỗ thịt, ngón tay dùng sức cắm vào miệng huyệt chặt khít.

Đầu ngón tay chạm vào thịt mềm nhô lên trong bướm non, Nguyễn Kiều vô thức nhấn một cái, giống như một con thú nhỏ bị người tóm gáy, miệng mở ra nói không nên lời, thất thần le lưỡi ra, bị cực khoái tuyệt đỉnh bất ngờ tràn đến chiếm cứ tâm thần.

Cho đến vài giây sau, cậu đột nhiên hét lên một tiếng, toàn thân co giật kịch liệt, bắp đùi cũng run rẩy, bướm nhỏ như mất khống chế phun ra ngoài từng luồng từng luồng mật hoa trong suốt, cánh hoa và nụ hoa cũng run run, trym nhỏ bắn ra một đường cong, hơn phân nửa tinh dịch rơi trên người cậu và mặt cậu. Dịch trắng điểm xuyết lên đóa hoa đào trước ngực và cánh môi đỏ hồng, sắc thái đối lập mãnh liệt lộ ra nét đẹp gọi là ý loạn tình mê.

Vành mắt Nguyễn Kiều đỏ bừng, cậu thở hổn hển, thân thể còn run rẩy chìm đắm trong dư vị cao trào, chân cậu dang rộng, một ngón tay cắm trong miệng huyệt ướt hồng, bị thịt non chặt kín vây lấy mút mát, đùi và kẽ mông nơi nơi đều là dâm dịch, ga giường dưới mông ướt một mảng lớn, hệt như tè dầm.

"Ư..." Nguyễn Kiều rũ mắt, muốn rút ngón tay khỏi bướm xinh, lúc đầu ngón tay sắp rời đi lỗ thịt mềm mại đang vây lấy nó, đột nhiên có thứ gì đó nắm lấy tay cậu, đồng thời một ngón tay thon dài mạnh mẽ dán vào ngón tay cậu, cùng đâm vào miệng huyệt ướt át đỏ bừng.

Nguyễn Kiều trợn mắt, sao lại thế này? Đây không phải là ký túc xá sao!

Còn chưa kịp nghĩ kỹ xem chuyện là thế nào, thì động tác dưới thân đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.

Ngón tay kia mang theo ngón tay cậu, hoàn toàn đâm vào lỗ thịt, thọc vào rút ra, dần dần tìm được điểm mẫn cảm khiến cậu điên cuồng lên đỉnh, sau đó nhắm vào chỗ ấy mà mạnh mẽ đâm chọc nghiền nát.

"A a a... Đừng mà... quá kích thích a a..." Nguyễn Kiều bị nắm không thể động đậy, muốn khép chân nhưng lại bị tách ra càng rộng, đồng thời ngón tay kia như trừng phạt mà đút vào thêm một ngón tay. Lúc này tính cả cậu, ba ngón tay ra ra vào vào miệng huyệt đỏ tươi, moi móc bắn ra từng giọt nước.

"Đừng... A!" Nguyễn Kiều giãy giụa muốn thoát khỏi thứ khoái cảm đáng sợ này, thì cảm thấy nụ hoa sưng đỏ yếu ớt bị đánh một chút, kích thích đến cậu run rẩy cả cơ thể, lỗ bướm giật giật phun ra một dòng mật ngọt, đôi mắt mờ hơi nước.

Bên kia Phó Hành Chấp đang ở trong toilet của khu dạy học, đôi mắt đỏ bừng bị mắt kính ngăn trở, hơi thở của hắn dồn dập nặng nề, nhìn chằm chằm cảnh tượng kiều diễm trước mắt, động tác nơi bàn tay không chút nào thương tiếc.

Chờ báo cáo xong, Phó Hành Chấp tìm cơ hội rời khỏi phòng học, đến toilet mở di động xem Nguyễn Kiều đang làm gì.

Kết quả hắn thấy được, người đẹp trần trụi thân dưới ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai chân mở rộng, khe thịt hồng hào đối diện với hắn.

Lúc ấy giọng nói Phó Hành Chấp lập tức khản đặc, hầu kết khẽ trượt lên xuống.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn cảnh người đẹp thủ dâm trước mặt.

Trên màn ảnh, ngón tay trắng nõn của Nguyễn Kiều đặt lên bướm xinh nõn nà hồng hào, ngây ngô đùa bỡn lỗ nhỏ của mình, sau đó một ngón tay sai lầm cắm vào miệng huyệt, kết quả chạm vào điểm G mẫn cảm nhất, tự chơi bản thân đến cực hạn cao trào.

Cảnh bướm xinh và trym nhỏ đồng thời phun nước kia làm lửa dục của Phó Hành Chấp nháy mắt bùng nổ, côn thịt dưới háng cũng trướng to đứng thẳng, cho dù bị quần nhốt lại vẫn có thể thấy được một bịch nước mía bự tổ chảng.

Nhìn người đẹp sau khi cao trào bướm nhỏ không ngừng run rẩy phun nước, ngón tay trắng nõn còn cắm trong miệng huyệt, đang từ từ rút ra, ánh mắt Phó Hành Chấp lóe lóe, nắm lấy bàn tay cậu, chen một ngón tay vào, tính cả Nguyễn Kiều, cùng nhau thọc vào rút ra trong bông hoa ẩm ướt mềm nhũn sau cao trào.

"Sao Kiều Kiều lại tự mình chơi đùa thế được?" Phó Hành Chấp đánh bốp vào nụ hoa sưng to đỏ bừng, nghe được giọng nói mềm mại nhớp nháp của người đẹp ối lên một tiếng, cứ như thế mà bị hắn đánh đến cao trào. Hình ảnh đôi mắt nai ướt át ngơ ngác nhìn về phía trước, khơi dậy dục vọng sâu nơi đáy lòng của người đàn ông.

"Kiều Kiều... đây là do em rù quến anh..."

Hắn rút ngón tay ra, kéo khóa quần vào quần lót của mình xuống, con cá chà bặc cương cứng to lớn ngẩng cao đầu, gân xanh phủ kín cán thể hiện đó đang sẵn sàng tấn công.

Quy đầu cực đại đặt ở miệng huyệt, nghiền vài cái vào cánh bướm ướt mềm đỏ ửng, sau đó thong thả cắm vào miệng huyệt chặt khít.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Nguyễn Kiều cảm giác được có thứ gì đó thô dài cứng rắn hơn ngón tay nhiều đang muốn đút vào miệng huyệt nhỏ hẹp của mình. Cảm giác bị căng đầy làm người đẹp đang lè lưỡi thất thần lập tức hồi phục tinh thần, hoảng sợ nhìn về phía trước không một bóng người.

"Đừng mà! Đừng! Đừng cắm vào hu hu..." Nguyễn Kiều giãy giụa kịch liệt, nhưng thứ đồ dữ tợn bên trong cũng không nghe lời cậu dừng lại mà vẫn kiên trì tiến vào bên trong.

Miệng huyệt bị căng ra có hơi trắng bệch, Nguyễn Kiều không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác những nếp gấp bên trong huyệt bị ép phẳng, mị thịt từng chút từng chút bị đẩy ra càng thêm rõ ràng.

Chỉ thấy giữa hai chân của người đẹp rõ ràng không có gì, nhưng miệng huyệt chặt khít lúc này đang bị căng ra thành một cái lỗ thịt, mị thịt hồng hào đang mấp máy bên trong bị nhìn không sót chút gì.

"A a...! Căng quá... Khó chịu hu hu... Xin mày, đừng cắm vào nữa hu hu..." Tay Nguyễn Kiều quơ quào về phía trước, đương nhiên không túm được cái gì, eo cậu bị đè lại, hai chân bị tách ra, chỉ có thể bị động chịu đựng thứ đó tiến vào.

Lòng cậu sợ hãi, hoảng loạn, rối bời ngổn ngang, rõ ràng ký túc xá an toàn, tại sao thứ đó vẫn có thể xuất hiện, hơn nữa còn càn rỡ hơn trước đây, nó thế mà muốn tiến vào xâm chiếm hoàn toàn.

Nguyễn Kiều không thể tưởng tượng được, phải làm sao mới không bị thứ vô hình đó xâm phạm, cậu cực kì sợ hãi, trước đây chỉ bị tay và lưỡi đùa bỡn, hiện tại thứ đó muốn cắm bộ phận sinh dục của nó vào, nói không chừng còn để lại thứ dơ bẩn gì đó trong cơ thể cậu.

"Đừng mà... đừng mà hu hu..." Nguyễn Kiều không khống chế được mà bật khóc, cậu không tự chủ nghĩ đến cảnh bị quái vật xâm phạm, có thể bị gieo hạt giống vào bụng, trở thành vật chứa cho đời sau của nó, càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Cây gậy siêu to khổng lồ kia đã tiến vào được phân nửa đột nhiên dừng lại, đôi mắt Nguyễn Kiều rưng rưng, lờ mờ cảm giác được, mình cự tuyệt như thế hình như có chút hiệu quả.

Nghĩ đến lúc trước đây cậu khóc, thứ đó cũng sẽ an ủi cậu, biểu hiện rất dịu dàng, Nguyễn Kiều cố gắng suy nghĩ, nó còn biết ghen, có dục vọng chiếm hữu, có thể giao tiếp, có lẽ nó cũng có chút tình cảm với cậu phải không?

Như thế, nếu thứ đó thích cậu, cậu phải làm sao mới có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại?

Nguyễn Kiều cảm giác được thứ to lớn trong lỗ nhỏ lại có ý đồ tiến vào bên trong, cậu cắn môi, khụt khịt mũi, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: "Đau quá... bỏ đi được không... em khó chịu lắm hu hu... thật sự rất đau..."

Sau khi Nguyễn Kiều nói xong câu đó, rõ ràng cảm giác được thứ đó dừng lại, sờ lên nụ hoa sưng đỏ xoa nắn vân vê, dường như muốn cho cậu thêm nhiều khoái cảm, không khó chịu như trước.

Nguyễn Kiều cảm giác được lời cậu có hiệu quả, nhịn xuống dục vọng muốn rên rỉ, tiếp tục tủi thân ấm ức nói: "Anh... quá lớn, em thấy lỗ nhỏ như muốn nứt ra rồi... hu hu, đau quá..."

Tiếp theo, thứ to lớn kia đi được một nửa vào lỗ nhỏ từ từ rút ra ngoài, chẳng qua giống như mang theo một chút dục cầu bất mãn, nghiền vào hai cánh hoa khẽ mở, một bàn tay xoa xoa bướm nhỏ, một bàn tay nắn nắn núm vú, mạnh mẽ đùa bỡn, Nguyễn Kiều nhanh chóng mềm thành một vũng nước.

Tuy nhiên, ít nhất cậu cũng đã thoát khỏi khả năng bị cắm vào rồi rót đầy thứ gì đó. Nguyễn Kiều cắn môi, chịu đựng hành vi sờ soạng cắn mút lung tung của thứ đó trên cơ thể mình. Ngay cả một ngón tay của nó cắm vào lỗ sau, hai ngón tay cắm vào hoa huyệt ra vào, Nguyễn Kiều cũng nhịn, cho đến khi cậu bị đùa bỡn đến bắn rất nhiều lần, thứ đó mới thỏa mãn mà trây trét nước dâm với tinh dịch cậu phun ra lên người cậu, kết thúc trận dâm loạn lần này.

Sau khi xác định thứ đó không chạm vào mình nữa, Nguyễn Kiều mới lê thân thể bủn rủn của mình đứng dậy, hai chân run rẩy bỏ chăn ga ướt sũng vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm đi tắm.

Ký túc xá... cũng không còn an toàn rồi...

Lần này may mắn, lỡ như lần sau thứ đó không quan tâm trực tiếp đâm vào, cậu có thể làm gì được đây?

Lòng Nguyễn Kiều dâng lên một cảm giác mê mang, cậu hoàn toàn không có cách nào để đối phó với sự kiện phản khoa học này.

Tại sao mấy lần trước ở trong ký túc xá lại không thấy thứ đó xuất hiện? Hôm nay lại có thể, ký túc xá dường như không ảnh hưởng đến nó được...

Nếu nguyên nhân không phải do ký túc xá nam, thì sẽ là nguyên nhân gì đây?

Nguyễn Kiều ở trong phòng tắm suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra thứ gì có thể giúp cậu thoát khỏi thứ thần bí đó.

Bọc một thân ướt át hơi nước ra ngoài, cảm xúc của Nguyễn Kiều vô cùng suy sụp, cậu thật sự rất sợ hãi, tiếp theo sẽ bị thứ đó đụ nát, biến cậu thành vật chứa tinh dịch của nó, tử cung cho đời sau của nó.

Cho đến khi nhìn thấy Phó Hành Chấp đã trở về, đang ngồi chơi di động, tóc mái có hơi ướt, hình như vừa mới rửa mặt, trên cái cằm cương nghị còn vương bọt nước.

Thấy Nguyễn Kiều đi ra, đôi mắt trầm tĩnh nhìn qua, dần dần nhiễm một chút ý cười dịu dàng.

"Kiều Kiều, sao hôm nay cậu lại chạy khỏi phòng học vậy?" Người đàn ông cười cười, chào hỏi với cậu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn mang theo chút gợi cảm, thậm chí Nguyễn Kiều còn cảm nhận được một chút hương vị tình dục đè nén trong giọng nói ấy, nhưng cậu đổ lỗi cho ảo giác, Hành Chấp chính trực thiện lương, làm sao có thể như vậy.

Bản thân trở nên dâm đãng, thì có thể nghĩ về người khác theo hướng đó sao? Không thể thế được, Nguyễn Kiều yên lặng thầm trách chính mình.

Nhìn gương mặt quan tâm và giọng nói dịu dàng của Phó Hành Chấp, Nguyễn Kiều bất giác đỏ mắt, Phó Hành Chấp bước đến xoa đầu của cậu: "Sao vậy?"

"Hành Chấp!" Nguyễn Kiều mếu máo, không chút nghĩ ngợi, thân thể đã theo nội tâm mà nhào vào lòng người đàn ông, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, gương mặt mềm mịn dán lên cổ hắn cọ cọ: "Hành Chấp..."

Phó Hành Chấp đầu tiên là kinh ngạc nhướng mày, sau đó rũ mắt, khóe môi ngậm cười, ôm thân hình mảnh khảnh của người đẹp vào lòng, cánh tay vòng qua eo cậu, một cái tay khác vỗ nhẹ trên lưng cậu, giọng điệu mềm nhẹ: "Hửm, tôi đây, xảy ra chuyện gì sao?"

Bị vòng tay ấm áp to lớn của người đàn ông ôm lấy, ngửi hơi thở đặc biệt trên người hắn, Nguyễn Kiều cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Phó Hành Chấp hỏi cậu làm sao vậy, nhưng Nguyễn Kiều nói không nên lời, chẳng lẽ phải nói cậu bị thứ vô hình gì đó ám, thứ đó mỗi ngày sờ vú sờ bướm cậu, còn liếm cậu cắn cậu, hôm nay còn cắm vào, suýt chút đã đụ cậu...

Nhớ lại những chuyện trải qua mấy ngày nay, Nguyễn Kiều vừa tủi thân vừa sợ hãi, chỉ ôm người đàn ông không nói lời nào, lặng lẽ lau khô nước mắt, giọng nói rầu rĩ: "Không sao, tớ chỉ, có hơi khó chịu..."

Phó Hành Chấp đỡ bả vai Nguyễn Kiều, giúp cậu chỉnh lại mái tóc ướt đẫm, nựng nựng gương mặt múp thịt của cậu: "Có gì cũng phải nói với tôi, tôi hy vọng có thể giúp đỡ cậu."

"Ừa ừa..." Nguyễn Kiều gật gật đầu.

Phó Hành Chấp có ý tốt, nhưng cậu ấy giúp đỡ thế nào đây? Năng lực của con người làm sao so sánh được với thứ thần bí đó? Giống như trước đây cậu tưởng rằng ký túc xá nam dương thịnh âm suy, có thể áp chế được thứ đó, nhưng chuyện hôm nay nói cho cậu biết, vô dụng thôi.

Có vài lần tưởng chừng như thoát được thứ ấy, nhưng dường như chỉ là ảo giác, mỗi lần cậu tưởng mình đã tìm được hy vọng, ngay lập tức sẽ bị hiện thực làm tan nát.

Nguyễn Kiều tựa đầu lên vai Phó Hành Chấp nghĩ, điều gì đã khiến con quỷ lưu manh kia không thể xuất hiện ở mấy lần trước? Cậu cẩn thận nhớ lại, không bỏ sót chi tiết nào, đột nhiên, cậu nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Phó Hành Chấp.

Hành Chấp! Lúc Hành Chấp ở bên cậu, thứ đó sẽ không xuất hiện!

Là trùng hợp sao? Nguyễn Kiều thầm nghĩ, nếu không phải, có lẽ Hành Chấp thật sự có thể giúp được cậu!

Phó Hành Chấp nhìn cậu dường như đã hồi phục, dò hỏi: "Kiều Kiều, buổi trưa đi ăn cơm nhé?"

Nguyễn Kiều gật gật đầu, cậu phải tìm hiểu rõ ràng xem, có phải lúc cậu ở bên Phó Hành Chấp sẽ không bị thứ đó quấn lấy hay không.

__________

Ỳe, chương này ngolllll...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.