Chương trước
Chương sau
Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 7: Cho Kiều Bảo mặc đồ dễ thương, tỉ lệ người khác ngoái đầu nhìn siêu cao, cún hư khó chịu, trong lớp học ác liệt đùa bỡn Kiều Bảo.

Lúc Nguyễn Kiều đang do dự, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm cậu giật mình.

Giọng nói của Phó Hành Chấp từ ngoài cửa truyền đến: "Nguyễn Kiều?"

Nguyễn Kiều vội vàng đáp: "Tớ đây!"

Phó Hành Chấp: "Sao lâu như vậy còn chưa ra?"

"Tớ... quên lấy quần áo." Nguyễn Kiều yếu ớt nói: "Hành Chấp, có thể giúp tớ không..."

Giọng Phó Hành Chấp mang theo ý cười: "Ừm, vẫn mặc đồ của tôi đúng không?"

Không hiểu sao lỗ tai Nguyễn Kiều có hơi đỏ lên: "Ký túc xá không có quần áo, hôm nay tớ sẽ về nhà mang đến."

"Không sao, vừa vặn tôi có mấy bộ quần áo chưa từng mặc." Phó Hành Chấp nói: "Cậu chờ tôi một chút."

Nguyễn Kiều quấn khăn chờ trong phòng tắm, chẳng bao lâu sau ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, cậu mở ra một khe cửa, duỗi một bàn tay ra ngoài.

Cửa mở, hơi nước nóng ẩm hòa với mùi thơm của sữa tắm ùa ra, trong đó còn như có nhưng không lẫn vào một chút mùi gì đó ngọt ngào.

Phó Hành Chấp nhìn cánh tay trắng nõn tinh xảo, còn mang theo bọt nước thò ra, vì hơi nóng sau khi tắm mà còn hơi ửng hồng, năm ngón tay mở ra, đợi đồ được đặt lên.

Người trong khe cửa rất cẩn thận, thân thể giấu sau cửa, che kín mít, chỉ lộ ra một bàn tay. Hắn đặt quần áo vào tay Nguyễn Kiều, lúc rời đi còn đụng vào lòng bàn tay non mềm một chút.

Ngón tay Nguyễn Kiều nhột nhạt rụt rụt, sau đó nhanh chóng rút về, cửa cũng đóng lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

"Hửm? Quần áo này làm sao..." Giọng nói hơi khó xử và nghi hoặc của Nguyễn Kiều truyền đến: "Hành Chấp, không còn bộ quần áo nào khác sao?"

Quần áo Phó Hành Chấp đưa cho cậu là một cái quần yếm ngắn bằng vải denim và một cái áo sơ mi ngắn tay, phía trên còn in hình một con gấu đáng yêu, Nguyễn Kiều nhìn sao cũng đều cảm thấy đây không phải phong cách của hắn.

"Xấu lắm sao?" Phó Hành Chấp nói: "Đây là do mẹ tôi mua, vốn mua cho em họ của tôi, nhưng không cẩn thận gửi đến trường của tôi, tôi cảm thấy rất hợp với cậu."

Nguyễn Kiều đã mặc áo sơ mi vào, chậm rãi nói: "Không phải xấu, chỉ là quá đáng yêu, trông tớ con nít lắm..."

Cậu mở quần ra, bên trong còn kẹp một cái quần lót mới. Sau khi Nguyễn Kiều mặc vào cảm thấy size rất hợp, do dự một lút, vẫn mặc chiếc quần yếm đó vào.

Suy cho cùng thì đã làm phiền người khác, còn mặc quần áo của người ta, cũng đừng kén cá chọn canh như vậy.

Lúc Nguyễn Kiều mặc bộ quần áo này, cậu nhìn thấy ánh mắt Phó Hành Chấp sáng ngời rõ ràng, ánh mắt của hắn quét một vòng lên người cậu, khóe môi mỉm cười.

"Kiều Kiều, đáng yêu quá, tôi đã bảo bộ quần áo này hợp với cậu lắm mà."

Nguyễn Kiều không được tự nhiên mà lắc lắc chân, cậu không quen mặc kiểu quần đùi lộ nhiều như vậy. Hôm đó mặc đồ ngủ chạy ra là do ngoài ý muốn, mà hiện tại, cái quần chỉ dài đến đùi làm cậu không có cảm giác an toàn, ngón chân múp míp cuộn tròn lại.

"Sao cậu lại gọi tớ như thế?" Nguyễn Kiều có tên như vậy là do mẹ cậu họ Kiều, nếu không gọi cả họ lẫn tên, thì dù gọi là Kiều Kiều hay Tiểu Kiều đều rất giống tên con gái. Người khác đều gọi cậu là Nguyễn Kiều.

Hai đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng của Nguyễn Kiều lộ ra, nhìn có vẻ gầy gò không có thịt, nhưng Phó Hành Chấp biết, chỗ đầy đặn nhất trên người cục cưng của hắn đều đã bị che khuất, đùi thịt đẫy đà, cái mông cong vểnh, còn có bộ ngực nho nhỏ, đều giấu ở nơi mắt thường không nhìn thấy được.

Hầu kết của người đàn ông khẽ trượt lên xuống.

"Gọi Kiều Kiều, như vậy có vẻ thân thiết một chút, không phải sao? Chẳng lẽ Kiều Kiều không muốn thân thiết với tôi?"

Thật ra cũng không phải.

Phó Hành Chấp rất tốt, cậu rất thích người bạn này.

Nguyễn Kiều cam chịu cách gọi đó.

Phó Hành Chấp cầm lấy một cái túi: "Tôi mua bữa sáng ở cổng trường về, Kiều Kiều muốn ăn không?"

Nguyễn Kiều giương mắt nhìn, thấy được bao bì kêu lên một tiếng: "Bánh mì của tiệm này ăn siêu ngon! Nhưng rất nhiều người xếp hàng, sao cậu mua được vậy?"

Rõ ràng lúc cậu vào phòng tắm, Phó Hành Chấp còn chưa thức dậy, cậu cũng đâu có tắm lâu lắm đâu?

Phó Hành Chấp lấy ra một cái bánh mì nhân dừa đưa cho cậu: "Tôi có thẻ VIP của tiệm này, có thể đặt trước, không cần phải xếp hàng."

"Cảm ơn Hành Chấp!" Nguyễn Kiều mang vẻ mặt sung sướng nhận lấy: "Tớ thích ăn cái này lắm, tớ thường mua nhiều nhất là nhân dừa với phô mai."

Cậu cắn một miếng bánh mì dừa, để lại một dấu răng nhỏ và một miếng vụn bánh mì trên khóe môi.

Phó Hành Chấp nhìn chằm chằm vụn trắng trên đôi môi hồng, rất muốn sấn đến liếm sạch bọn chúng.

"Sau này có muốn ăn thì cứ dùng thẻ của tôi đi mua." Phó Hành Chấp rút khăn giấy để sát vào lau miệng giúp Nguyễn Kiều.

Bởi vì vẻ mặt và động tác của Phó Hành Chấp quá tự nhiên, đến khi hắn giúp cậu lau miệng xong rồi ném khăn giấy đi cậu mới phản ứng lại. Cậu đâu phải con nít, sao có thể để bạn cùng phòng lau miệng dùm cho được?

Nguyễn Kiều đỏ mặt, cậu yên lặng ăn bánh mì, lần này rất cẩn thận không để mảnh vụn dính lên môi.

Cậu lén liếc mắt nhìn Phó Hành Chấp, lập tức đã bị bắt được, Nguyễn Kiều hoảng loạn chuyển động tròng mắt, buột miệng hỏi: "Hành Chấp, cậu thường xuyên chăm sóc cho người khác sao?"

Hôm kia cũng vậy, trực tiếp đến giúp cậu xắn ống quần thắt dây lưng, còn có trước kia, mang cơm cho cậu, giảng giải số liệu, nhắc nhở thời tiết gì đó, trước mặt cậu Phó Hành Chấp vẫn mang hình tượng một người dịu dàng hay săn sóc.

Cậu ấy cũng sẽ quan tâm người khác như thế sao? Trong lòng Nguyễn Kiều không hiểu sao cảm thấy có hơi rầu rĩ.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần..

.

Nếu người quen biết Phó Hành Chấp nghe được câu hỏi của của Nguyễn Kiều, chắn chắn sẽ cho rằng mình nghe lầm rồi.

Phó Hành Chấp biết chăm sóc người khác? Nói ra không sợ cười rụng răng à, hắn không chê người khác phiền đá văng người ta đi, nhắm mắt làm ngơ đã xem như là tốt rồi đó.

Phó Hành Chấp kinh ngạc nhìn Nguyễn Kiều một cái, chăm chú nhìn vào đôi môi mím chặt của cậu, chậm rãi nhướng mày: "Tôi không biết chăm sóc người khác." Hắn hơi mỉm cười: "Nhưng tôi biết chăm sóc cho Kiều Kiều."

Trong lòng Nguyễn Kiều lập tức vui lên, cậu hiểu điều này có nghĩa là Phó Hành Chấp đối xử với cậu khác với những người khác, bởi vì cậu là bạn thân nhất kiêm bạn cùng phòng của Phó Hành Chấp.

Ừm, Phó Hành Chấp cũng là bạn thân nhất của mình, Nguyễn Kiều nghĩ thầm.

Phó Hành Chấp nhìn thật sâu vào khuôn mặt Nguyễn Kiều, như muốn nhìn ra cái gì từ vẻ mặt ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn hơi thất vọng.

Nguyễn Kiều ăn xong một cái bánh mì, Phó Hành Chấp lại đưa cho cậu một cái, là loại bánh mì phô mai cậu nói lúc nãy. Nguyễn Kiều nhận lấy, bảo Phó Hành Chấp tự ăn đi không cần quan tâm đến cậu, vì thế hai người ngồi bên nhau, ăn hết bánh mì trong túi.

Nguyễn Kiều phủi phủi vụn bánh mì trên tay, còn có một ít rơi trên đùi, Phó Hành Chấp rũ mắt, lông mi run run, vươn tay muốn giúp cậu nhặt vụn bánh mì, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng chạm vào da thịt non mềm, mang đến cảm giác nhột nhạt ngứa ngáy.

"Ưm... Nhột ha ha... Tớ tự làm..." Nguyễn Kiều nắm lấy tay Phó Hành Chấp không cho hắn nhúc nhích, đứng lên nhảy mấy cái, vẩy rơi hết vụn bánh trên đùi xuống.

Chẳng qua động tác này của cậu làm cọ xát đến lỗ nhỏ sưng đỏ giữa hai chân, bướm xinh ướt mềm lại rỉ ra một chút mật ngọt, Nguyễn Kiều cứng người, biên độ lập tức nhỏ đi.

Cảm nhận được quần lót mới thay bắt đầu dần dần bị thấm ướt, Nguyễn Kiều co rụt lỗ nhỏ, muốn ngăn nước dâm chảy ra, nhưng làm như vậy chỉ khiến nước dâm càng dễ dàng ép ra thêm nữa, cậu đành ngồi xuống không nhúc nhích.

Tiếp tục như vậy cũng không được, quần lót sẽ nhanh chóng ướt dẫm thôi, lỡ như dính ra quần ngoài, phải thay quần, vậy nên nói như thế nào với Hành Chấp đây? Vẫn nên chạy về nhà lấy quần áo của mình mới được.

Phó Hành Chấp thu hết thảy vào tầm mắt, đôi mắt đen hiện lên ý cười, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Lát nữa muốn ra ngoài không?"

Nguyễn Kiều gật gật đầu: "Tớ đến chung cư lấy chút đồ về đây."

Phó Hành Chấp hỏi: "Kiều Kiều muốn dọn về ký túc xá sao?"

Nguyễn Kiều: "Ừm, tạm thời ở trong ký túc xá."

Cũng không biết tạm thời là bao lâu, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được cách đuổi con quỷ lưu manh đó đi, trước mắt chỉ những khi ở ký túc xá nó mới không xuất hiện.

Phó Hành Chấp: "Buổi chiều tôi rảnh, đi giúp cậu lấy hành lý nhé?"

Nguyễn Kiều vừa định nói không cần, đồ của cậu không nhiều lắm, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu cậu vừa đi, trên đường có lẽ sẽ bị thứ vô hình đó quấn lấy, có Hành Chấp ở cạnh biết đâu có thể nhanh chóng đem đồ về, nói không chừng thứ cũng không kịp đùa bỡn cậu.

Vì thế lời của Nguyễn Kiều vừa đến bên miệng đã sửa lại: "Được, vậy phiền cậu rồi Hành Chấp."

Buổi chiều Phó Hành Chấp đi lấy đồ với Nguyễn Kiều, dọc theo đường đi, bộ đồ đáng yêu Nguyễn Kiều đang mặc thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hơn nữa cậu rất đẹp, nên tỉ lệ ngoái đầu nhìn cực cao.

Nguyễn Kiều vô cùng không được tự nhiên mà cúi đầu, Phó Hành Chấp khó chịu đi bên cạnh, mặt mày nặng nề, cảm thấy thật là sơ ý, quần áo thế này, về sau vẫn nên chỉ mặc cho riêng hắn xem mới được.

Thấy một thằng con trai cứ liếc nhìn đôi chân vừa trắng vừa thon của Nguyễn Kiều, không thấy bậc thang trước mặt, vướng chân ngã sml, Phó Hành Chấp cười lạnh một tiếng, đặt tay lên vai Nguyễn Kiều kéo cậu nửa ôm vào lòng, tỏa ra khí tràng người sống chớ lại gần, những tầm mắt đang nhìn trộm ấy chạm đến ánh mắt đáng sợ của người đàn ông đều lập tức rụt trở về.

Nguyễn Kiều bị Phó Hành Chấp ôm, cảm thấy người nhìn mình không nhiều như trước, mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy ở bên cạnh Phó Hành Chấp quả nhiên vô cùng an toàn, cũng không để ý đến khoảng cách quá mức gần gũi của hai người lúc này.

Chờ lấy xong hành lý trở về, cũng không thấy con quỷ lưu manh kia xuất hiện. Nguyễn Kiều không khỏi vui mừng, thầm nghĩ, có phải ở trong ký túc xá lâu rồi, cũng sẽ có tác dụng khắc chế thứ đó?

Chẳng qua ý nghĩ của Nguyễn Kiều rất tốt đẹp, nhưng lúc đi học hôm sau, thứ khốn nạn ấy lại xuất hiện nữa đánh tan ảo ảnh đẹp đẽ của cậu.

Lúc ấy giảng viên kêu mỗi người lên trình bày về báo cáo bài tập lần trước của mình, Nguyễn Kiều mới từ trên đài đi xuống, ngồi vào chỗ, đang nghe người phía trên nhận xét về powerpoint của mình, thì cảm giác mông thịt bị bóp mạnh một cái.

"!" Nguyễn Kiều che mông lại, sắc mặt đỏ bừng, ngay sau đó cái tay kia trượt lên chỗ giữa hai chân, bao lấy bướm nhỏ bắt đầu xoa nắn.

"Nguyễn Kiều, em có chuyện gì sao?" Giảng viên chú ý đến gương mặt đỏ bừng với dáng ngồi nhích tới nhích lui của cậu, tưởng rằng cậu có gì khó chịu, nên lên tiếng hỏi han.

Giọng nói Nguyễn Kiều run rẩy: "Em... không sao, ngại quá, thầy cứ tiếp tục đi ạ."

Giảng viên nhìn cậu vài lần, xác định cậu không khó chịu nữa, mới kêu bạn tiếp theo lên trình bày.

Phó Hành Chấp ngồi hàng cuối cùng, khẽ mỉm cười, nhìn Nguyễn Kiều cúi đầu ngồi ở đằng kia, một tay che mông, một tay khó khăn viết ghi chú, động tác của hắn nhỏ lại một chút, chỉ đặt điện thoại lên bàn, mà ngón tay hắn gõ gõ lên màn hình, nhấn ra một chút vệt nước ướt đẫm.

Nguyễn Kiều kẹp chặt đôi chân, dùng sức toàn thân chịu đựng thứ kia đùa bỡn mình, nụ hoa bị gõ từng chút từng chút, cậu cắn môi, nén tiếng rên rỉ trong cổ họng xuống, không dám ngẩng đầu cho người khác nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và hai tròng mắt đã phủ đầy sương sớm.

Phó Hành Chấp nghĩ đến dáng vẻ như phát sáng của Nguyễn Kiều đứng trên đài, năng lực ưu tú của cậu trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn thể hiện ra trước mặt mọi người. Chủ đề sáng tạo, dữ liệu thí nghiệm hoàn hảo, lời trình bày và trả lời câu hỏi lưu loát, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, giảng viên khen ngợi báo cáo của cậu ngay tại chỗ, cho điểm rất cao.

Đè một Kiều Kiều ưu tú như vậy dưới thân, làm đôi mắt cậu ửng đỏ, thân thể không nhịn được mà run rẩy, ngẫm lại thật khiến cho người ta huyết mạch sôi trào...

Hôm qua khi ai đi ngang Kiều Kiều cũng đều liếc mắt nhìn cậu, hắn đã muốn làm như thế.

Hắn muốn cho mọi người biết, Kiều Kiều thuộc về hắn.

Phó Hành Chấp đổi góc nhìn, ngón tay nắm lấy nụ hoa đào non nớt phớt hồng trước ngực người đẹp vân vê, lại búng búng mấy cái, làm hai núm vú hồng hào đó đỏ bừng đứng thẳng.

Đôi tay Nguyễn Kiều ôm ngực, gập người run rẩy, cuối cùng cũng không chịu được nữa, chờ bạn đang trình bày phía trên báo cáo xong, cậu lập tức nói một tiếng với giảng viên rồi chạy ra khỏi lớp.

Phó Hành Chấp nhìn Nguyễn Kiều trở về ký túc xá, mới cất di dộng đi, thong thả ung dung bước lên đài trình bày báo cáo của mình.

________

Hai bữa nay Đài Bắc trở lạnh, quéo cmn luôn, đánh máy mà tay lạnh cứng cả, mai còn lạnh tiếp, nên mai không có chương mới đâu, chừng nào trời ấm lên rồi tính tiếp đi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.