Bạn có từng đánh mất điều gì trong tuổi thơ của mình chưa?
- --------
Tôi từng có một tuổi thơ khá vui vẻ. Có bà ngoại luôn dịu dàng với tôi, có mẹ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi và cũng hết mực yêu thương tôi. Còn ba tôi? Ừm...ông ấy có vẻ hơi kỳ lạ.
Mẹ không cho phép tôi đến gần ông ấy, ngoại trừ ở trước mặt bà ngoại ra thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai người tiếp xúc thân mật với nhau bao giờ. Có đôi lần tôi tò mò hỏi mẹ, mẹ chỉ cười nhẹ rồi nói:
"Không có gì đâu con. Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi nhiều."
Cuộc sống của tôi cứ tiếp tục trải qua trong nhiều dấu chấm hỏi như vậy, cho đến một ngày nọ, tôi vô tình bị tai nạn và mất rất nhiều máu. Trong cơn mê man đó, tôi không còn nhận biết được bất kỳ điều gì xung quanh nữa. Chỉ là khi tôi tỉnh dậy thì mọi thứ dường như đã thay đổi, ngoại không còn nhìn tôi bằng đôi mắt ngập tràng yêu thương nữa, còn mắt mẹ lại thoang thoáng buồn rầu duy chỉ có nụ cười nhẹ đó là vẫn trực chờ trên môi khi mẹ nhìn tôi.
Tôi biết mẹ có nhiều bí mật không thể nói với tôi hoặc là chưa thể nói nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi...chờ đợi ngày mẹ có thể thành thật kể hết mọi chuyện với tôi.
Kể từ lần ở bệnh viện đó, sau khi tôi xuất viện về nhà thì mọi thứ thay đổi đến chóng mặt. Tôi vẫn hay khoe với ngoại về những món quà mà mẹ hay mua cho tôi mỗi khi đi công tác về. Và lần này cũng không ngoại lệ, nhân lúc mẹ đến công ty làm việc, tôi lại mang món quà đó chạy đến khoe với ngoại.
"Ngoại ơi! Ngoại nhìn nè, mẹ mới mua cho con đó."
Bà không để ý tới, tôi nghĩ rằng có lẽ ngoại đang bận, lần sau tôi lại tới vậy.
Lần thứ hai tôi tìm ngoại, lần này nét mặt ngoài rất kỳ lạ, giống như...giống như bà thật sự đã hết kiên nhẫn dành cho tôi rồi.
"Cút đi! Đồ nghiệt chủng."
Cô giáo dạy văn có nói 'nghiệt chủng' là dùng để chỉ những thứ người không ra người, vật không ra vật, những người yêu thương nhau sẽ không bao giờ nói với nhau như vậy. Nhưng sao ngoại lại dùng hai chữ đó để nói với tôi? Là do tôi đã làm phiền ngoại đọc sách sao?
Và rồi...ngày lại qua ngày, cứ mỗi lúc không có mẹ ở nhà, ngoại lại dùng những từ rất khó nghe với tôi. Nhưng tôi không khóc đâu, bởi vì tôi phải giống mẹ, phải thật mạnh mẽ, mẹ đã rất cực khổ, tôi không muốn mẹ phải lo cho tôi nữa vì thế tôi sẽ không khóc, đặc biệt là ở trước mặt mẹ.
Có lần, ba tôi về sớm hơn thường ngày, ông ấy nhìn thấy tôi bị ngoại mắng, đó là lần đầu tiên tôi thấy trên nét mặt ông ấy có chút ngưng trọng, nhưng sau đó ông ấy cũng lặng lẽ lướt qua. Khoảnh khắc đó tôi biết ông ấy không giúp gì được cho tôi rồi, xem ra tôi phải học cách kiên cường hơn nữa mới được.
Thế nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày bị lòi ra, tôi không biết được vì sao mẹ lại biết chuyện này, có lẽ là do dì vú đã nói cho mẹ biết. Chắc là vậy, dì vú rất thương tôi mà.
Mặc dù mẹ đã biết nhưng mẹ lại không hỏi tôi bất kỳ chuyện gì mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Con gái ngoan, con đã làm rất tốt rồi, chuyện còn lại cứ để mẹ giải quyết."
Mẹ đi ra ngoài sau đó còn căn dặn dì vú canh chừng tôi. Tôi biết mẹ đi đâu và tôi biết mẹ sắp có thêm một bí mật mới nữa rồi. Nhưng lần này tôi không để mẹ được toại nguyện, nhân lúc vú nuôi không để ý, tôi lén chạy ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng của bà ngoại.
Tôi nghe thấy tiếng của mẹ ở trong đó, quả nhiên là mẹ đã đến đây.
Tôi áp sát tai vào cánh cửa, tôi sắp biết được bí mật của mẹ rồi.
Họ cãi nhau rất dữ dội, tôi nghe trong phòng có tiềng đồ đạc đổ vỡ, nghe có tiếng tát tay, tôi chắc rằng mẹ tôi đã bị đánh. Tôi thật sự rất đau lòng nhưng tôi không thể vào vì cửa đã bị khóa trái.
"Thứ bất hiếu như mày đừng nên xuất hiện trước mặt tao. Cho mày cưới chồng sinh con thì có gì không tốt, vậy mà mày dám ghạt tao suốt mấy năm nay. Mày hay quá nhỉ? Thụ tinh nhân tạo? Ha...thật nực cười mà..."
"Cút đi. Đem theo cái đưa nghiệt chủng đó biến cho khuất mắt tao."
Lần thứ n bà ngoại nói về tôi như thế, lúc đầu tôi còn không hiểu lý do nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, tôi hiểu vì sao ngoại lại nói tôi như thế.
Tuy tôi không hiểu rõ lắm về 'thụ tinh nhân tạo' nhưng đã là 'nhân tạo' thì chắc chắn là trái với tự nhiên, tôi...tôi được sinh ra bằng một phương pháp đặc biệt.
Chẳng trách sao ba mẹ lại lạnh nhạt với nhau, chẳng trách sao ông ấy không bao giờ hỏi han gì tôi, bởi vì tôi không phải là con ruột của ông ấy, bởi vì...trong mắt họ tôi là nghiệt chủng, chỉ có trong mắt mẹ thì tôi mới là một con người, một thiên thần.
"Cạch..."
Là tiếng mở cửa, quá bất ngờ, tôi không kịp chạy về phòng. Mẹ đã thấy tôi rồi, phía sau mẹ còn có ba nữa, thật không ngờ tất cả họ đều ở đây, nét mặt ai cũng cực kỳ u ám.
Mẹ kinh ngạc nhìn tôi, mẹ không trách tôi vì sao lại chạy sang đây cũng không thắc mắc rằng tôi đã nghe được những gì, vẫn là nụ cười nhẹ đó, vẫn là giọng nói êm nhẹ đó, mẹ nắm lấy tay tôi, vừa đi vừa nói:
"Con gái của mẹ, chúng ta được tự do rồi. Sau này sẽ không còn dư dả như bây giờ nữa nhưng mẹ hứa sẽ không để con phải thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Chúng ta cùng nhau cố gắng được không?"
Họ không xem tôi là huyết mạch vậy thì tôi cũng không xem họ là người nhà nữa, từ nay chỉ có hai mẹ con tôi thôi.
"Dạ được. Con sẽ học thật giỏi, sau này phụ giúp mẹ."
Chúng tôi rời khỏi nhà bà ngoại ngay trong đêm, lúc chúng tôi chuẩn bị bước lên xe taxi để rời đi, phía sau lưng lại có người gọi với tới:
"Cô chủ, cô chủ..."
Chúng tôi quay lại nhìn thì thấy vú nuôi, chú tài xế và hai người giúp việc nữa.
Vú nuôi tay xách tay mang: "Cô cho tụi tui đi theo đi, tụi tui được cô chủ thuê về mà, giờ cô đi rồi...tụi tui cũng không muốn ở đây nữa đâu."
Mẹ tôi nói trong tiếng thở dài: "Nhưng tôi không còn tiền để thuê mọi người nữa. Tiền tháng này ngày mai tôi sẽ cố gắng thanh toán hết cho mọi người."
"Tụi tui không cần lương cũng được mà."
Họ năn nỉ ỉ ôi, phải nói là dai như đĩa, trong cơn bất đắc dĩ mẹ tôi đành phải thuê thêm một chiếc xe nữa, cả đội cùng lên đường.
Mẹ thật sự rất giỏi, năng lực thích ứng cũng rất nhanh, vừa đến nơi ở mới thì liền bắt tay vào làm việc. Mẹ bán hết tất cả những gì có thể bán, sau đó tìm mặt bằng mở một quán ăn nhỏ. Trước đây, tôi chưa từng thấy mẹ nấu ăn bao giờ, cũng không biết mẹ đã học được từ đâu nhưng thật bất ngờ là từ lúc mẹ mở quán ăn ra đều là do đích thân mẹ nấu chính, hai người giúp việc thì làm phụ bếp, còn vú nuôi và bác tài xế thì làm phụ vụ.
Quán ăn ban đầu rất vắng khách, về sau càng ngày càng đông hơn. Ban đầu là do nhan sắc của mẹ thu hút thực khách, lúc sau là do họ đã bị tài nấu nướng đa dạng của mẹ chinh phục.
Có nhiều người đàn ông đến ăn nhưng chủ yếu là để lấy lòng mẹ nhưng mẹ tuyệt nhiên không đoái hoài gì tới, thậm chí có người còn bị từ chối đến mức thương tâm tột đột. Từ đó về sau, mẹ tôi có thêm biệt dành là bà chủ lạnh lùng, kèm theo đó là không còn người đàn ông nào dám đến gần tán tỉnh nữa.
Mẹ nói đó chính là điều mà mẹ mong muốn, mẹ nói mẹ không cần ai khác ngoài tôi, tôi chính là nguồn sống duy nhất của mẹ, thế nhưng...thật sâu trong tâm hồn...tôi biết mẹ rất cô đơn, mẹ chỉ đang giả vờ mạnh mẽ thôi. Và...thật sâu trong lòng tôi, tôi vẫn mong sẽ tìm được người nào đó có thể đến sưởi ấm trái tim đầy vết thương của mẹ.
Việc kinh doanh của quán ăn ngày càng khởi sắc, từ một quán nhỏ trong hẻm biến thành một quán lớn ngoài mặt tiền, rồi sau đó phát triển thành nhà hàng nhưng giá cả vẫn rất phải chăng, có khu ăn riêng phù hợp với nhu cầu của nhiều tầng lớp. Mẹ từ cô chủ biến thành bà chủ, tôi từ một cô bé biến cô chủ nhỏ.
Mẹ chính là thần tượng duy nhất trong lòng tôi, mẹ vì tôi mà hi sinh rất nhiều thứ. Vì thế, tôi luôn xem mẹ là tấm gương để học tập. Tôi không ngừng tự nhủ với chính mình rằng phải thật chăm chỉ, phải giỏi hơn cả mẹ thì mới có thể gánh vác thay mẹ được.
Tôi tự đặt ra mục tiêu cho mình, nói không với yêu đương, nói không với la cà vui chơi, bất kể là mối quan hệ nào làm ảnh hưởng đến việc học tôi đều không thương tiếc mà cắt đứt ngay tức khắc.
Vậy mà gần đây tôi lại gặp phải một người, người đó cho tôi rất nhiều cảm xúc rất khác lạ, tôi chưa bao giờ cảm thấy nhịp tim mình lại đập nhanh như vậy khi đứng trước một người, đặc biệt là khi người đó cười, khi người đó đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi theo kiểu mơ màng sâu lắng.
Đó là đôi mắt biết nói, biết cười và không biết nói dối, sự chân thật đó khiến tôi như rơi vào lối đi khác, như đang tìm lại được thứ gì đó đã mất từ rất lâu, thứ mà vốn dĩ học sinh nào cũng đều có.
Là sự hồn nhiên. Là nó, tôi đã đánh mất nó trên con đường mang tên thành tích.
Là cậu ấy đã tìm lại giúp tôi.
Hay nói chính xác hơn là một cô gái đã tìm lại giúp tôi.
Có lẽ, tôi biết yêu là gì rồi. Yêu là ngượng ngùng, là lạc nhịp, là nhớ nhung...
Nếu như một ngày nào đó tôi nói với mẹ rằng tôi thích một cô gái, mẹ sẽ cảm thấy thế nào? Mẹ có thất vọng về tôi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]