Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Trong hiện thực Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cũng có lúc bất đồng ý kiến, nhưng họ sẽ không chiến tranh lạnh mà sẽ cãi nhau một trận, thậm chí sau khi trải qua huấn luyện với bộ đội đặc chủng thì còn giương nắm đấm với nhau. Đợi sau khi họ phát tiết hết cảm xúc tiêu cực ra ngoài, nếu mâu thuẫn được giải quyết họ sẽ cháy bỏng mà hôn nhau, sẽ ân ái kịch liệt, dùng tiếp xúc tứ chi trực tiếp nhất kể nhau nghe họ yêu người kia thế nào.
Nhưng nơi này lại là không gian trò chơi, nhất cử nhất động của người chơi đều nằm dưới mắt của bàn tròn, dù hai người cãi nhau cũng phải cực lực kiềm chế không được để nó chú ý, làm bại lộ thân phận Lục Vũ.
Lục Vũ mở tủ quần áo của Giang Vấn Nguyên, nhìn toàn bộ đều đen một màu mà lòng như kim chích. Hắn đưa quần áo sạch cho cậu, "Cậu tắm lần nữa đi, thay quần áo sạch sẽ. Vừa rồi tôi tặng trái cây cho người khác hết rồi, muốn ra ngoài hái cái khác để chúng ta ăn tối."
Lục Vũ nói xong, không đợi Giang Vấn Nguyên đáp lại đã xoay người rời khỏi phòng ngủ chính. Giang Vấn Nguyên bóp chặt quần áo trong tay đến mức nhàu nát, đây là lần đầu tiên họ chiến tranh lạnh với nhau. Hơn nữa mắt cậu lại mù, sự bất lực không thể ngăn hắn rời đi làm cậu nhớ đến cảm giác khi mình không níu được sinh mệnh của hắn lại. Loại nỗi đau mất đi người mình thương yêu nhất này, Giang Vấn Nguyên không muốn trải qua một lần nữa...
Giang Vấn Nguyên cầm quần áo chậm chạp sờ soạng đến phòng tắm, lần nửa tắm rửa sạch sẽ sau đó trở lại giường. Trong khi đợi Lục Vũ trở về thì tạm thời vứt chuyện Lục Vũ ra sau đầu, ổn định cảm xúc ổn thỏa, chuyên tâm sắp xếp lại tin tức trước mắt.
Bản đồ trò chơi gồm ba phần tạo thành: đường nhỏ, hai tòa nhà đối diện ở hai đầu con đường, và rừng rậm bao quanh toàn bộ hai thứ phía trước.
Khu rừng mọc đầy cây cực nóng, bùn đất như thịt mềm mại co dãn, không khí và nước mưa làm người khác cảm thấy dính nhớp ghê tởm, còn chất dịch ăn mòn không biết đến từ đâu. Da thịt và quần áo hai người chơi xấu số đều bị dịch axit ăn mòn sạch sẽ, chỉ để lại hai khung xương thô ráp. Theo như lời Từ Châu, toàn bộ chất dịch axit cuối cùng đều thấm vào đất, hoàn toàn không lưu lại giọt nào.
Tuy khu rừng cực nóng rất nguy hiểm, nhưng thứ khiến cậu để ý không phải nó mà là đường nhỏ và hai tòa nhà cổ kính.
Giang Vấn Nguyên không rõ tình huống ở nhà ba tầng có giống chỗ họ không. Chỉ nhìn nhà bốn tầng và căn cứ vào tin tức hiện tại cậu có được, Giang Vấn Nguyên cho rằng căn nhà này không để người vào ở, nó giống một cái bẫy hơn.
Đầu tiên, dụng cụ sinh hoạt cơ bản trong nhà đều có, duy chỉ thiếu một thứ quan trọng. Từ khi họ đến thế giới này thì trời vẫn mưa không ngừng, nhưng họ tìm khắp căn nhà cũng không tìm được bất kỳ cây dù hay áo mưa nào. Nếu ngôi nhà này cho người ở, dựa vào khi hậu chỗ này tại sao không có dụng cụ đi mưa?
Tiếp theo, lúc họ tìm tư liệu ở nhà bốn tầng không chỉ một lần nhìn thấy kệ sách, ngay cả phòng ngủ chính cũng có một kệ sách nhỏ, nhưng họ hoàn toàn không tìm được tài liệu nào. Văn tự duy nhất họ thấy chính là hai chữ máu viết sau sofa: chạy mau!
Bị thu thị lực là một chuyện phiền phức cực kỳ, có một số tin túc chỉ dựa vào lời người khác thuật lại thì không thể nào thu được chính xác. Giang Vấn Nguyên muốn phân tích bút tích của hai chữ bằng máu đó, nghiền ngẫm hoàn cảnh khi viết hai chữ kia là gì. Là khi bị quái vật đuổi theo, viết vội viết vàng rồi tiếp tục chạy, còn sofa là quái vật đã che lại sau đó? Hay đó là do người kia phát hiện căn nhà có điểm khác thường, tự mình đẩy sofa ra viết chữ rồi đẩy sofa về chỗ cũ?
Nhìn Giang Vấn Nguyên còn nhìn không được, đừng nói đến chuyện phân tích tâm lý dựa vào bút tích. Tuy không cách nào đoán tình huống cụ thể khi người kia viết chữ, nhưng trực giác của cậu mách bảo, dòng chữ máu nhắc kẻ tới sau hãy chạy trốn không thoát khỏi liên hệ với nhà ba tầng đối diện.
Sau này họ cần đoàn kết lại để làm rõ quan hệ trong đó, cùng nhau tìm kiếm con đường có thể đi đến nhà ba tầng. Giang Vấn Nguyên định ra phương châm hành động rồi thì ngồi lại giường đợi thật lâu, khi cậu đếm tới lần báo thức thứ mười chín của đồng hồ báo mười phút một lần, Lục Vũ trở lại.
*Anh Túc: Chỗ này tui ghi hơi xoắn nhưng đại khái là Giang Vấn Nguyên ngồi chờ 190 phút.
Cửa vừa mở, Giang Vấn Nguyên đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt của thịt kho tàu. Lục Vũ dời ghế và bàn trà ngay cửa sổ sát đất ra xa đèn treo, đặt thịt đã làm ngon lên bàn, dắt Giang Vấn Nguyên ngồi xuống sofa, "Tôi mang cơm tối về đây. Đợi lâu vậy chắc cậu đã đói bụng rồi."
Giang Vấn Nguyên trở tay bắt lấy tay Lục Vũ, "Anh bị thương chỗ nào."
Sau khi Lục Vũ đến gần, trừ mùi đồ ăn cậu còn ngửi được mùi máu nhàn nhạt.
Lục Vũ lơ đãng nói: "Lúc săn thú không cẩn thận dính chút dịch axit nên cắt khối thịt đó đi. Cậu đừng lo, diện tích dịch bị vẩy lên không lớn, cắt mất cũng không sao."
Sao lại không có chuyện gì? Chỉ sợ thế giới này sẽ mưa không ngừng nghỉ, lại không có đồ che mưa, vết thương dính nước sẽ rất dễ nhiễm trùng. Chỉ vì dùng một phần đồ ăn xin lỗi cậu mà cần làm đến mức này ư?
Lục Vũ giống như biết đọc suy nghĩ, hắn nắm lấy tay Giang Vấn Nguyên, nghiêm túc nói: "Cần chứ." Hắn chỉ nói đến đó thì không nói tiếp nữa, "Tôi đi tắm một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
Giang Vấn Nguyên đợi đến khi Lục Vũ tắm rửa xử lí vết thương xong xuôi mới cùng hắn chia sẻ bữa tối hôm nay. Cậu nghĩ thầm, bất luận người này chọc cậu khổ sở thế nào, từ đầu đến cuối cậu chỉ yêu mình hắn. Nhưng Giang Vấn Nguyên không nói câu này ra, trận chiến tranh lạnh ngắn ngủi giữa hai người coi như kết thúc.
Ngày thứ ba vào màn, Lục Vũ chuẩn bị tự mình đi vào rừng, xem có thể tìm đường đến nhà ba tầng được không. Giang Vấn Nguyên biết cho dù trên người Lục Vũ bị thương vẫn cần phải đi chuyến này, nên cũng không khuyên nhiều, "Trong thời gian anh dò đường tôi cũng có chuyện phải làm, anh gọi Từ Châu đến giúp tôi."
Lục Vũ không hỏi nhiều, sau khi đưa Từ Châu đến chỗ cậu thì rời khỏi.
Giang Vấn Nguyên giáo huấn La Thông để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Từ Châu, nên dù biết rõ cậu không nhìn thấy nhưng y vẫn bất giác khom lưng cúi đầu: "Đại lão, hôm nay chúng ta làm gì vậy?"
Hai ngày nay Giang Vấn Nguyên dùng số bước ghi nhớ bố cục nhà bốn tầng, đi đến sofa hôm qua tập trung người chơi ngồi xuống, nói với Từ Châu: "Anh tìm giúp tôi một cây gậy nữa trong nhà, tôi muốn thay gậy."
Từ Châu quan sát cây gậy trong tay Giang Vấn Nguyên, là dùng nhánh cây vót thành, khá thô ráp. Từ Châu thầm nhủ đại lão quả thật là đại lão, dù ở trò chơi Bàn tròn hiểm nguy trùng trùng cũng cực kỳ chú trọng chất lượng sinh hoạt, không hề dám phỉ nhổ Giang Vấn Nguyên bắt bẻ chi li.
Hôm qua Từ Châu theo Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ tìm khắp nhà, không hề thấy cây gậy nào, y chri có thể tự mình nghĩ cách làm cây gậy mới cho Giang Vấn Nguyên. Từ Châu thầm may mắn mình không tệ khoản thủ công lắm, y tháo một chân ghế gắn tay cầm lên đó. Vì chân ghế quá nặng nên y còn mài nhỏ đi chút, giảm trọng lượng đồng thời đảm bảo sẽ không dễ gãy.
Từ Châu làm rất nhanh, hơn một giờ đã đưa gậy đến chỗ Giang Vấn Nguyên. Y háo hức muốn dâng vật quý lên cho cậu, nhưng khi chạy đến đại sảnh lại bị thảm trạng ở đó làm hoảng sợ.
Hai người chơi bị ăn mòn hơn nửa người đang kêu rên thảm thiết, bò từ cửa vào nhà. Theo chuyển động của họ, lượng lớn máu tươi lẫn với chất dịch vàng nhạt quệt trên đất, ruột đã phơi ra ngoài. Họ khóc thút thít: "Đau quá, đau quá... Cứu tôi, cứu tôi với, xin cứu mạng, tôi vẫn chưa muốn chết..."
Yết hầu Từ Châu cuộn lên, y vội che miệng, nuốt đồ ăn đã trào đến cổ lại. Người chơi vào rừng tìm đồ ăn rơi vào kết cục này, làm sao y dám lãng phí thức ăn. Giang Vấn Nguyên nghe được tiếng Từ Châu thì bình tĩnh nói: "Họ bị thương thế nào, còn cứu được không?"
Từ Châu bị lời Giang Vấn Nguyên làm bừng tỉnh, run giọng nói: "Nửa dưới của hai người chơi đã bị ăn mòn cả, cả còn lại hai xương đùi. Còn một người chơi theo sau họ, tay phải đã bị ăn mòn hơn nửa, còn cứu được."
"Vậy cứu người còn cứu được đó. Dẫn người kia róc bỏ những phần bị dịch axit dính vào, rồi dùng nhiều nước sạch rửa vết thương." Mệnh lệnh của Giang Vấn Nguyên với hai người chơi đang bò dưới đất rất lạnh lẽo, nhưng phí thời gian vào người hai đối tượng sẽ chết thì người chơi bị ăn mòn tay phải có lẽ sẽ xong đời vì không được chữa trị kịp thời.
Có người đáng tin cậy Giang Vấn Nguyên ở đây, cuối cùng Từ Châu cũng bình tĩnh lại. Y không đành lòng nhìn hai con người đang thoi thóp lê lết trên đất, vòng qua họ dẫn người chơi bị ăn mòn tay phải vào bếp. Trong bếp có dụng cụ cắt gọt, sau khi cắt bỏ phần thịt đã hoại tử có thể rửa nước ngay.
Khi Từ Châu xử lí tốt miệng vết thương rồi băng bó xong thì người kí đã đau ngất đi rồi. Từ Châu chỉ có thể không màng khổ ải mang người ra khỏi phòng bếp, đưa Phật đến Tây thiên mà đem người về phòng. Khi Từ Châu trở lại, hai người chơi trên đất đã tắt thở hoàn toàn, có mấy người chơi vây quang thi thể ồn ào thảo luận chuyện sống sót sau này.
Một người đàn ông trung niên lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, rừng rậm nguy hiểm như vậy, Lục Vũ có bản lĩnh bắt được hai con vật nhưng chúng ta thì không. Về sau chúng ta giải quyết chuyện đồ ăn thế nào?"
"Tôi không muốn vào rừng nữa, hu hu hu hu..." Một người chơi nữ có khuôn mặt xinh đẹp suy sụp khóc lên, đổi lại thường ngày đã sớm có chàng trai nào đó đau lòng an ủi, nhưng hiện tại không ai còn tâm trạng quan trọng em gái nhỏ.
Gậy quấy phân heo La Thông nơi nơi góp mặt. Vì đồ ăn sung túc nên cái gì cũng dám nói: "Không phải chỗ này có thịt sẵn rồi à? Nửa người trên họ không bị ăn mòn, đều là thịt ngon."
Lời vừa dứt đã bị người khác đánh: "Súc sinh! Bố mày chặt cây ven đường ăn lá gặm vỏ cũng sẽ không nghĩ đến thịt người!"
Bốn người chơi đã chết vì dịch axit, một người sống chết không rõ, Giang Vấn Nguyên ý thức được trong rừng nguy hiểm thế nào. Lục Vũ điều tra rừng rậm nhiều lần như làm xiếc đi dây trên vách núi, nhưng trước giờ không nói với cậu khu rừng nguy hiểm thế nào. Tự cho mình là đúng... đồ đần!
Khi người chơi hợp lực dọn sạch thi thể trên đại sảnh, lau sạch vết máu, Giang Vấn Nguyên hỏi Từ Châu*: "Vừa rồi hai người đó có bò đến thảm giữa đại sảnh không?"
*Nguyên văn trong raw là Giang Vấn Nguyên hỏi Lục Vũ (玩家们合作把大堂的两具尸体搬走, 在清洗大堂的血迹时, 江问源对陆羽问道: "刚才那两个玩家, 有没有爬到大堂中间的地毯上?"),nhưng mình thấy chỗ này hỏi Từ Châu mới hợp lý nên sửa lại.
Từ Châu khó hiểu đáp: "Bò tới rồi." đại lão quan tâm chuyện này làm gì vậy, y hoàn toàn không theo kịp tư duy người này.
Giang Vấn Nguyên hơi khom lưng, dùng tay vuốt vuốt thảm trải bên chân, "Thảm này hẳn là dệt từ lông động vật, tôi muốn biết khi hai người chơi đó bò đến thì thảm bị ăn mòn đến mức độ nào."
Từ Châu sửng sốt, được Giang Vấn Nguyên nhắc nhở y mới phát hiện điểm khác lạ.
Hai người chơi được giao nhiệm vụ xử lý mặt sàn xãi nhau ì xèo, một người nói thảm chỉ có vết máu, không bị ăn mòn, chứng tỏ không có dịch axit, cứ để lại đó, bảo mọi người chú ý tránh vết máu đi là được rồi. Người khác lại không đồng ý, người nọ cho rằng cần phải cắt phần dính máu trên thảm ném đi.
Từ Châu là người xử lí vết thương trên cánh tay phải cho người chơi thứ ba, y rất rõ tính ăn mòn của dịch vàng, nếu không xử lí nhanh dịch sẽ nhanh chóng ăn vào da thịt bình thường, khi dịch dây vào máu sẽ nhanh chóng khuếch tán. Thật sự Từ Châu cũng không dám chắc mình có cứu được người chơi đó không, vì người đó luôn miệng kêu rằng tay mình đau.
Tính ăn mòn dịch vàng mạnh như vậy, có thể nhanh chóng ăn mòn da thịt, quần áo, sao lại không ăn mòn được thảm?
Từ Châu nhanh chóng báo cáo với Giang Vấn Nguyên, nói chắc nịch: "Đại lão, thảm không bị dịch axit ăn mòn!"
Giang Vấn Nguyên ừ một tiếng, "Vừa rồi anh giúp người chơi xử lí tay phải ở chỗ nào, mang tôi đến đó xem một chút. Anh lại đây, để tôi vịn vai."
Từ Châu cung kính đưa vai cho Giang Vấn Nguyên, "Tôi xử lý vết thương cho người đó trong bếp."
Hai người đi đến bồn rửa tay nơi Từ Châu xử lí vết thương. Da thịt hoại tử bị Từ Châu cắt đã không thấy bóng dáng, chỉ còn vài đoạn xương ngón tay kẹt lại trước lỗ thoát nước. Bản thân bồn rửa và dụng cụ dùng cắt da không có dấu vết bị ăn mòn.
Từ Châu nói toàn bộ tình huống bồn rửa cho Giang Vấn Nguyên, trong lòng thở ra nhẹ nhàng. Xem ra nhà bốn tầng này có khả năng chống ăn mòn, dù có mưa axit trong nhà cũng không vấn đề gì.
Giang Vấn Nguyên lại không lạc quan như Từ Châu, nếu nhà bốn tầng an toàn như vậy, tại sao lại có người lưu lại hai chữ "chạy mau" bằng máu. Nhưng hiện giờ tin tức thiếu liên kết, Giang Vấn Nguyên không nói quá nhiều suy đoán cho Từ Châu, miễn làm y cảm thấy cậu đang dọa mình.
Từ Châu đột nhiên vỗ trán, "Đại lão, vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột nên tôi quên đưa gậy cho anh rồi."
Sau khi Giang Vấn Nguyên lấy được gậy mới cũng không buông gậy cũ ra. Cậu thử dùng gậy chân ghế dò đường đi vài bước, khá phù hợp, "Từ Châu, tay nghề thủ công của anh không tệ."
Từ Châu thẹn thùng gãi đầu, "Nào có nào có, đại lão quá khen rồi. Ngài còn chuyện gì phân phó không?"
Giang Vấn Nguyên nói: "Có, anh mồi lửa giúp tôi."
Từ Châu vô cùng chờ mong: "Đại lão phải làm đồ ăn à?"
Giang Vấn Nguyên: "... Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Sau khi Từ Châu dùng củi trong bếp nhóm lửa, Giang Vấn Nguyên cảm giác cường độ đã đủ, điều chỉnh khoảng cách thích hợp xong thì đặt cây gậy Lục Vũ cho cậu lên trên.
Từ Châu hoàn toàn không hiểu, cái này là làm gì vậy?
Khi Giang Vấn Nguyên muốn nướng cây gậy thì Lục Vũ đi cả buổi sáng đã trở lại, còn mang về ít quả ô liu. Từ Châu lấy được hai trái, đang chuẩn bị đi thì bị Giang Vấn Nguyên gọi lại, "Từ Châu anh ở lại đi. Nếu thí nghiệm thành công tôi vẫn còn chút chuyện muốn nhờ. Lục Vũ, một mình anh vào rừng có tìm được con đường khác không?"
Lục Vũ cởi băng vải bao vết thương trên cánh tay, dùng khăn lông khô lau nước mưa và máu loãng, "Tôi dò la trong rừng bốn giờ, thân thể đã đến giới hạn với trở lại đường nhỏ, không tìm được nhà ba tầng."
Giang Vấn Nguyên không mất mát nhiều lắm, trò chơi Bàn tròn sẽ không đơn giản như vậy.
"Bây giờ đã là ngày thứ ba, chúng ta dùng rối tìm cái cây có nhiệt độ bình thường đó đi, tìm được nó có lẽ sẽ tìm được đường đi đến nhà ba tầng. Có điều khi sử dụng rối có yêu cầu đặc thù, cần phải giữ bộ phận cháy liên tục sinh ra khói dẫn đường. Sau khi dùng năng lực rối chúng ta cần che mưa cho nó, giữ nó cháy liên tục, hai người tôi và Lục Vũ không thể hoàn thành chuyện này. Từ Châu, anh muốn gia nhập không?"
Từ Châu chỉ cần nhắm mắt lại là thấy nhóm người chết thảm do dịch axit trong rừng và người mất tay phải sống chết không rõ. Y rất sợ hãi khu rừng, "Chúng ta cần phải đi rừng à?"
Giang Vấn Nguyên nói đúng sự thật: "Tôi vẫn chưa dùng năng lực rối nên không biết có cần đi vào rừng không."
Từ Châu đầy áy náy, "Hai vị đại lão giúp tôi nhiều như vậy, về tình về lý tôi nên tận tâm báo đáp. Thế nhưng... Tôi thật sự rất sợ khu rừng cực nóng đó. Rất xin lỗi, tôi không thể cùng đi dò đường với hai người."
Từ Châu không muốn, Giang Vấn Nguyên cũng không thể đè đầu ép buộc người ta làm giúp, "Vậy anh giúp chúng tôi chuyện khác đi. Giúp tôi nói với mọi người lấy đồng hồ trong sảnh chính làm chuẩn, ba giờ chiều chúng tôi sẽ đi tìm gốc cây có nhiệt độ bình thường. Nếu có người đồng ý đi cùng thì bảo họ chờ ở sảnh lúc hai giờ năm mươi."
Chuyện này đương nhiên Từ Châu giúp được. Hai giờ năm mươi chiều, sau khi Lục Vũ nghỉ trưa điều dưỡng tốt thì nắm tay Giang Vấn Nguyên cùng đi đến sảnh chính lầu một. Trừ người chơi bị ăn mòn tay phải, toàn bộ người ở nhà bốn tầng đều có mặt.
Qua một ngày, nỗi sợ của La Thông với Lục Vũ giảm đi không ít, lại bắt đầu tác quái, "Không biết người khác nghĩ sao nhưng tôi đại diện chính mình nói một câu này. Trần Miên, nếu rối chỉ đường đi là đường nhỏ hoặc ven rừng thì tôi sẽ đi theo, nếu nó chỉ phải đi sâu vào rừng cực nóng xin thứ tôi không đi đâu."
Không ai phản bác lại La Thông, càng ở lâu trong rừng, họ càng cảm thấy nó khủng khiếp, hơn nữa đã có bốn người hy sinh, một người không rõ, trừ khi bất đắc dĩ, họ không hề muốn mạo hiểm đi vào rừng, dù sao trời sập thì cũng có người cao hơn chống. Có đại lão ở đây, nhiệm vụ qua màn chưa đến tay họ được.
Giang Vấn Nguyên không ngốc, cậu đã hiểu trong đầu họ nghĩ gì, dù không ai đồng ý hỗ trợ thì họ vẫn cần đi chuyến này. Cậu lấy mèo chiêu tài từ không gian đặc thù ra, đây là một trong những con rối Vĩnh Tiền đưa cậu. Sau khi rối được kích hoạt, gậy dò đường bắt đầu tự cháy từ phía đuôi, khói bay lơ lửng trong đại sảnh rồi vuông góc 90 độ với đường nhỏ, bay vào sâu trong rừng.
La Thông huýt sáo: "Tôi bỏ! Ai muốn đi thì tranh thủ báo danh kìa."
Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ đợi nửa phút vẫn không ai tình nguyện đi cùng họ. Lục Vũ giơ tấm ván tháo từ tủ quần áo ra, nói với Giang Vấn Nguyên: "Đưa gậy cho tôi, chúng ta chuẩn bị đi."
Họ đã sớm xét đến tình huống Lục Vũ phải giữ lửa. Hai tay hắn không rảnh rang, đã dùng dây thừng buộc eo mình và Giang Vấn Nguyên lại, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể dựa vào dây thừng và gậy dò đường tự mình đi.
"A từ từ đã! Hai người chờ một lát!" La Thông hô lên, anh ta lấy một cây dù gấp từ trong túi ra, "Dù này là tôi quên lấy ra lúc vào trò chơi, không ngờ lúc này sẽ dùng đến! Trần Miên, tôi biết mình là tiểu nhân, nhưng sẽ không vô liêm sỉ đến mức yêu cầu anh dùng rối đổi dù đi mưa. Lấy đồ ăn của hai người đổi dù là được."
Từ Châu cắn răng đứng một bên nhìn tên bỉ ổi La Thông, chắc chắn tên này đã sớm tính toán vòi đồ ăn rồi. Anh ta nói " nếu nó chỉ phải đi sâu vào rừng cực nóng xin thứ tôi không đi đâu", còn cố ý kích thích sự sợ hãi trong nội tâm người khác chính là chờ lúc này.
Bây giờ Trần Miên và Lục Vũ đã dùng rối, khẳng định không tìm được con thứ hai có thể dẫn đường, hai người cần phải đi vào rừng cực nóng. Một mình Lục Vũ giữ lửa đã quá sức, thêm hai mắt Trần Miên không tiện lại không ai chịu gia nhập, rừng cây còn nguy hiểm trùng trùng. Nếu hai người lấy được dù của La Thông thì có thể cùng giữ lửa, độ nguy hiểm cũng giảm đi. Vì nguyên nhân đó nên La Thông mới dám tăng giá, to mồm yêu cầu họ mang đồ ăn mình có đến đổi.
Nội tâm Từ Châu gào thét: Mau đứng ra cùng họ vào rừng, ngăn lại âm mưu của La Thông!
Nhưng Từ Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ cúi thấp đầu, không dám nói cũng không dám làm gì.
Lục Vũ bước hai bước đến chỗ La Thông, La Thông cảnh giác nhìn hắn, "Anh muốn làm gì, ăn cướp à, anh mà dám cướp tôi sẽ phá hư nó ngay tại chỗ! Tôi chỉ biết nhà bốn tầng không có dù, người chơi khác cũng không có!"
Lục Vũ lấy trái cây trên người ra, "Lấy dù ra."
La Thông lúc này mới cười rộ lên, tràn ngập đắc ý, "Tôi nói là toàn bộ đồ ăn của hai người! Đổ toàn bộ đồ trong balo của anh ra, còn có balo của Trần Miên, tôi phải kiểm tra toàn bộ!"
Lục Vũ đổ balo mình ra, đều là dụng cụ, xác thực không có đồ ăn.
Giọng nói lạnh lùng của Giang Vấn Nguyên vang lên, "Vừa rồi tôi không nghe rõ, La Thông, anh lặp lại lần nữa, anh muốn kiểm tra cái gì?"
Nghe được giọng cậu, chỗ hôm qua bị đánh trên người La Thông lại đau âm ỉ, "Không, không có. Tôi chỉ muốn đồ ăn của đại lão ngài mà thôi."
Giang Vấn Nguyên lấy lương khô trong balo và hai quả màu đỏ đổi từ chỗ La Thông ra, nhưng cậu không buông hai quả đó, "Quả này anh định nghĩa là đồ ăn, nhưng ở chỗ tôi nó lại là tư liệu tình báo qua màn, nên tôi muốn giữ lại một quả, hẳn là anh không có ý kiến nhỉ."
Đương nhiên La Thông có ý kiến, nhưng anh ta chiếm hết tiện nghi, lại làm bộ làm tịch chỉ sợ người chơi khác sẽ đánh mình, đến lúc đó có thể không lấy được miếng nào còn phải mang dù đi ra ngoài. La Thông vứt dù cho Lục Vũ, gom toàn bộ đồ ăn chạy như bay về phòng ở lầu hai, chờ lúc qua màn trở lại hiện thực.
Dây dưa với La Thông tốn ít thời gian, Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ không để ý đến người chơi khác. Hai người đi ra khỏi nhà bốn tầng, bung dù đi theo làn khói.
Đường đi con rối chỉ an toàn, có điều hướng đi rất kỳ lạ. Hai người đi bên trái một đoạn, lại đi lên một đoạn, cuối cùng lại đi vòng bên phải trở về. Rõ ràng là một khu rừng có thể dùng mắt thường quan sát nhưng lại như đi trong một mê cung vô hình.
Hai người đi gần hai tiếng, đến tận khi gậy dò đường trong tay Lục Vũ sắp cháy hết hắn mới nói: "Tôi nhìn thấy cái cây kia rồi! Còn 100m nữa!"
Giang Vấn Nguyên cầm ô, theo hướng Lục Vũ ôm lấy vai mình đi nhanh về trước. Sau khi dừng bước, cậu sờ lên thân cây trước mặt, nó xác thực không giống những cây cực nóng khác trong rừng, nhiệt độ nó rất bình thường, "Lục Vũ, anh mau kiểm tra sem những cái cây xung quanh có phải đều có nhiệt độ bình thường không. Tôi cảm thấy khu vực này không cho tôi cảm giác dính nhớp ghê tớm như rừng cực nóng."
Giang Vấn Nguyên đợi một lúc vẫn không đợi được câu trả lời của Lục Vũ, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Giọng nói trầm thấp của Lục Vũ vang lên, "Có khả năng tôi biết chân tướng thế giới này rồi. Tôi nhìn thấy nhà ba tầng ở một đầu khác của đường nhỏ."
Rõ ràng ngày đầu tiên khi họ đi trên đường nhỏ, hơn hai mươi phút mới đến nhà ba tầng. Dù Giang Vấn Nguyên có đi chậm đến mức nào thì từ giữa đường nhỏ đến đó chỉ mất 2km. Hơn nữa đường nhỏ không thẳng hoàn toàn, có rừng rậm đan xen che khuất tầm nhìn, đứng ở đường nhỏ không cách nào nhìn thấy nhà ba tầng.
...
Anh Túc: Không có gì nhưng mà tự nhiên Edit tới chỗ "đường nhỏ" cái youtube phát tới bài "Lối nhỏ" của Đen Vâu =)). Vừa nghe vừa chứng kiến cuộc chiến tranh lạnh này có cảm xúc lắm mọi người.
Cám ơn đã ủng hộ tui nha. Nhờ view từng ngày, nhờ những lần thông báo "Trang của bạn đã được "bạn abc dễ thương nào đó like/cmt/follow" " mà tui qua được "cơn shock khi lần đầu bị re-up truyện", cố gắng làm tiếp, được thông báo tui vẫn hạnh phúc ghê ghớm.
Đã đi được hơn nửa con đường rồi, cố lên nào tui cả thèm chóng chán ơi!! Một tối may mắn nha. Nhớ giữ sức khỏe nữa.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.