*Anh Túc: Nguyên văn tiêu đề: 护犊子和吵架. Lục Vũ khẽ thở dài, "Tôi cũng định đi vào rừng, nhưng ý nghĩ của tôi khác cậu một chút. Hai người chúng ta nắm tay nhau, tôi đi trong rừng, cậu đi trên đường đi. Nếu dùng cách này có thể đến được nhà ba tầng thì có thể chắc chắn không gian con đường có vấn đề. Nếu vẫn không đến được, chờ khi về nhà bốn tầng tôi sẽ tìm một lúc khác đi trong rừng men theo đường nhỏ lần nữa, thí nghiệm liệu hoàn toàn tách khỏi đường nhỏ có đến nhà ba tầng được không." Kế hoạch Lục Vũ sắp xếp rất có lý, nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn cảm thấy còn nguyên nhân gì đó khiến hắn không cho mình đi phần rừng rậm. Giang Vấn Nguyên hỏi hắn: "Đêm qua tôi đã thấy kỳ quái, tại sao Từ Châu lại không tìm được đồ ăn. Không phải trong rừng có trái cây và động vật hoang dã à, dù không săn được thú cũng phải hái được ít quả mới đúng. Từ Châu là nhóm đầu tiên đến nhà bốn tầng song lại không thấy chút đồ ăn nào, khẳng định khu rừng này có chỗ quái lạ. Anh đừng giấu tôi, rốt cuộc khu rừng này có vấn đề gì?" Bất đắc dĩ và kiêu ngạo lẫn lộn trong lòng Lục Vũ, bất đắc dĩ vì ý muốn bảo vệ Giang Vấn Nguyên tránh xa nguy hiểm bị phơi bày, kiêu ngạo vì dù Giang Vấn Nguyên mù mắt vẫn rất nhạy bén, "Tôi biết không gạt được cậu... Quái lạ của khu rừng không thể dùng ngôn ngữ bình thường miêu tả được, không thì cậu tự mình cảm nhận một chút." Lục Vũ nắm tay cậu không buông, trước tiên tự mình bước xuống biên giới phần đất rừng thấp hơn đường đi một ít, sau đó dẫn Giang Vấn Nguyên cùng xuống, "Cậu cẩn thận chút, địa thế của rừng thấp hơn đường nhỏ, chênh lệch khoảng 20-30 cm." Giang Vấn Nguyên đứng ven đường, cậu thu gậy lại, đặt nó vuông góc với mặt đất trên đường nhỏ ước lượng, rồi lại chống gậy vuông góc với phần đất của rừng, xác nhận độ cao chênh lệch hai bên. Bùn đất trong rừng khá nhão, mấy lần cậu chống gậy xuống đều thu được độ cao khác nhau. Giang Vấn Nguyên chống cây gậy vững trên đất, mượn thên lực Lục Vũ cúi người bước xuống. Khi hai chân cậu chạm xuống bùn, da gà nổi lên toàn thân cậu. Dù bị thu thị lực cậu vẫn cảm nhận mạnh mẽ được sự quỷ quái của khu rừng này. Từ lúc người chơi vào màn thì mưa chưa từng ngừng lại, hơn nữa không khí nóng luôn duy trì, dầm mưa trên đường nhỏ là chuyện rất khó. Bước từ đường nhỏ vào rừng, Giang Vấn Nguyên cảm nhận được nhiệt lượng ập vào mặt, độ ẩm trong rừng cao hơn nhiều trên đường, ngay cả không khí cũng nhơm nhớp, nước mưa quật vào người không mang lại chút mát mẻ nào. Đất trong rừng không giống bùn đất bình thường, Giang Vấn Nguyên giẫm bên trên lại cảm thấy mềm mại co giãn, rất có chất. Cậu thấy mình như đang đứng trên lưng một con quái vật khổng lồ nào đó, kinh tởm cực độ, lại khủng khiếp vô cùng... Đợi Giang Vấn Nguyên đứng vững trong rừng, Lục Vũ nắm tay cậu tiến về một hướng nào đó, "Cậu đi cùng tôi." Lục Vũ dẫn cậu đi vài bước thì ngừng lại, ôm nhẹ lấy bả vai cậu, cầm tay trái cậu dán vào vật gì đó rồi buông ra. Cảm giác đầu tiên của Giang Vấn Nguyên khi chạm vào vậy kia là ấm áp, cậu được Lục Vũ nắm tay dắt đi một lúc lâu, lòng bàn tay ấm nóng, nhưng vật này còn cao hơn nhiệt độ bàn tay cậu. Giang Vấn Nguyên vuốt bề mặt vật đó, trong thường thức sinh hoạt hằng ngày của cậu có loại hoa văn này, "Thân cây?" Lục Vũ nhẹ giọng: "Đúng vậy. Cây cối tôi tiếp xúc cơ bản cây nào cũng trong trạng thái cực nóng." Giang Vấn Nguyên buông tay trái đang dán trên thân cây ra, "Vậy nên anh đã tiếp xúc với cây có độ ấm bình thường rồi? Nó ở chỗ nào?" "Chính là gốc cây tôi chặt nhánh làm gậy cho cậu, nằm ở ven rừng cạnh trung tâm đường nhỏ." Lục Vũ nói, "Tôi vốn nghĩ chờ khi tìm được cái cây kia thì nói với cậu. Cái cây đó thiếu một nhánh, lại mọc ven đường, hẳn không khó tìm mới đúng. Nhưng hôm nay khi đi, tôi chú ý cây cối ven đường, không hề phát hiện cái cây kia." Trầm mình vào khu rừng này, Giang Vấn Nguyên luôn trong trạng thái bất an, như thể lúc nào cũng có khả năng bị quái vật khổng lồ ăn tươi nuốt sống, cậu ép buộc mình bình tĩnh lại lần nữa. Giang Vấn Nguyên nói: "Tôi có một con rối có thể dựa vào bộ phận đứt rời tìm được cơ thể. Có gậy dò đường ở đây, nhất định tìm được cái cây bình thường đó. Nhưng tạm thời tôi chưa muốn dùng nó, chúng ta còn chuyện khác cần điều tra, không thể phí thời gian bên ngoài mãi được. Lỡ may dùng rối tìm được cái cây đó, sau khi về nhà nghỉ ngơi trở lại lại không tìm thấy thì sao. Trước tiên chúng ta vẫn nên nghĩ cách tự tìm nó thôi. Mắt tôi không nhìn được, dựa cả vào anh." "Được, tôi nghe cậu hết. Thời gian có hạn, cậu hành động trong rừng quá chậm, lãng phí thời gian." Giọng Lục Vũ mang theo ý cười, không cho Giang Vấn Nguyên thời gian chuẩn bị tâm lý đã bế ngang người cậu, bước vài bước tới gần đường nhỏ, nhanh nhẹn đặt chân lên. Giang Vấn Nguyên nửa dựa trong ngực Lục Vũ, cảm giác ướt đẫm từ đỉnh đầu truyền đến hơi ngứa ngáy. Lục Vũ này, nhân lúc cậu không tiện hành động thì lén gần gũi cậu. Lục Vũ thả Giang Vấn Nguyên trong ngực mình xuống như không có chuyện gì, đợi khi cậu đứng vững lần nữa thì dắt tay cậu, thoải mái nhảy xuống rừng, "Chúng ta đi nhanh thôi, trong rừng quá nóng." Giang Vấn Nguyên nắm tay Lục Vũ, cầm dậy dò đường phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Vừa rồi tôi còn một chuyện chưa hỏi. Lục Vũ, trái cây anh hái cho tôi cũng là từ những cái cây cực nóng đó hả. Khi tôi cầm thì nhiệt độ chúng đã bình thường lại, vậy lúc vừa hái xuống chúng thế nào?" "Hy vọng câu trả lời của tôi sẽ không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của cậu." Lục Vũ bùi ngùi, "Trái trên mấy cái cây đó cũng cực nóng, sau khi hái xuống sẽ dần hạ nhiệt độ. Tôi cắt thịt quả đút cho con thỏ bắt được hôm qua, sau khi nó ăn xong có gì khác thường nên mới mang về làm đồ ăn. Thực tế, chúng ta ăn hai ngày rồi vẫn chưa có chuyện gì." Giang Vấn Nguyên chỉ có thể bóp mũi mà nhận chuyện này. Nhà bốn tầng không có đồ ăn, lương khô họ mang theo không nhiều lắm. Ăn trái cây hay ăn động vật ăn đám thực vật này không khác nhau là mấy. Hai người, một người đi trên đường, một người đi trong rừng, lại đi được hai giờ. Đừng nói đến nhà ba tầng, ngay cả cái cây có nhiệt độ bình thường cũng không tìm được. Giang Vấn Nguyên bị mưa xối đến mức tinh thần hơi uể oải. Lục Vũ nhẹ nhàng nhảy lên đường, "Chúng ta về trước đi, đi xa như vậy, theo đường cũ trở về cũng phải đến chiều. Cây ven đường không có kết quả, cũng không thấy bóng dáng động vật nào, tôi còn phải đi một chuyến sâu vào rừng tìm thực vật nữa." Giang Vấn Nguyên hiểu rõ có một số chuyện không thể nóng vội, "Vậy trở về đi." Cả hai vốn đã chuẩn bị tâm lý đi một đoạn dài, không ngờ mới hai ba phút họ đã trở lại nhà bốn tầng. Lúc Lục Vũ nhắc nhở cậu chú ý bậc thang, Giang Vấn Nguyên dừng lại, "Lục Vũ, anh còn nhớ hôm qua khi tắm anh nói gì với tôi không?" Lục Vũ khá xấu hổ, thật sự lúc đó toàn bộ sự chú ý của hắn đều ở trên người cậu, nói chuyện chỉ là để dời bớt sự chú tâm, tránh cho mình quá mê muội cơ thể Giang Vấn Nguyên, hắn không nhớ rõ mình đã nói gì nữa. Nếu Giang Vấn Nguyên không bị thu mắt, chắc chắn lúc này sẽ phóng cho Lục Vũ một ánh mắt hình viên đạn, "Anh đã nói với tôi khi chúng ta đi vào nhà vốn tầng thì có bốn người chơi trong phòng. Lúc chúng ta đẩy cửa ra thì không ai chú ý, đợi đến khi chúng ta bước vào họ mới biểu hiện kỳ dị, như là bị chúng ta hù sợ. Tôi nghi ngờ nhà bốn tầng có một vòng vây vô hình, khi đi vào sẽ bị niêm phong trong cái vòng này, không thể rời khỏi một phạm vi nhất định, vậy nên mới không cách nào đi đến nhà ba tầng đối diện." Lục Vũ suy nghĩ, xác thật tối qua hắn có nói chuyện này với cậu, "Chúng ta đến hỏi Từ Châu một chút xem hôm nay có người nào mới đến từ nhà ba tầng không, dựa vào gan của y chắc chắn không đi quá xa nhà bốn tầng. Nếu không có, chắc chắn tình huống nhà ba tầng cũng tương tự chúng ta." Sau khi Lục Vũ đưa Giang Vấn Nguyên trở lại phòng ngủ tắm rửa thì lại ngựa không ngừng vó đi tìm đồ ăn mới. Giang Vấn Nguyên tự mình tắm xong, thay quần áo sạch sẽ thì sờ sẫm đến bên giường, chờ đến khi tóc khô thì Lục Vũ trở lại. Lục Vũ dầm mưa quá lâu, mỗi bước đi của hắn đều nghe được tiếng nước chảy xuống. Lục Vũ đi vào phòng tắm, sau khi nước chảy một lúc thì lại vòng về chỗ Giang Vấn Nguyên, đưa trái cây sạch cho cậu, "Trưa nay vẫn không bắt được con gì, không có thịt, xem ra phải đợi đến hoàng hôn đi thử vận may lần nữa." Giang Vấn Nguyên cắn một miếng trái cây, trong miệng rõ ràng là vị chát nhưng trong lòng lại xen khó chịu thật ngọt ngào. "Anh đi tắm đi. Buổi chiều chúng ta không ra ngoài, tìm trong nhà bốn tầng xem có tư liệu dì không. Chờ đến mai khi anh vào rừng, tôi có thể ở lại nhờ Từ Châu đọc giúp, xem có thể tìm được manh mối nào không." Lục Vũ biết Giang Vấn Nguyên đang quan tâm mình. Trước kia cậu cũng luôn như vậy, cho dù giận hắn đến mức nào, chiến tranh lạnh với hắn đến đâu cũng chú ý đến sức khỏe hắn. "Được, buổi chiều chúng ta tìm manh mối ở đây." lúc Lục Vũ tắm rửa thay quần áo xong, Giang Vấn Nguyên đứng ở cửa thương lượng cùng hắn, "Trò chơi bàn tròn không NPC sâu cạn khó dò, tôi lại bị thu thị lực. Lúc anh ra ngoài tìm đồ ăn tôi đã suy xét cẩn thận. Mục tiêu màn chơi này của tôi là sống đến khi qua màn, không phải lấy rối. Tôi muốn chia sẻ không điều kiện manh mối của chúng ta với người chơi khác. Lục Vũ, anh thấy sao?" Lục Vũ mở cửa phòng tắm, quấn khăn đi từ bên trong ra, "Tôi thấy khá được, thế nhưng, tôi thấy chúng ta chỉ cần cung cấp tin tức giản lược là được rồi, tin tức tỉ mỉ thì để họ mang đồ ăn đến đổi." Lục Vũ là người vất vả tìm đồ ăn trong hai người họ, cần phải dừng lại trong rừng thời gian dài. Ý kiến dùng đồ ăn đổi tin tức của hắn cậu sẽ không phản đổi. Trò chơi Bàn tròn không NPC độ khó rất cao, thời gian cũng thể vẫn chưa biết, Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ không có tâm trạng ngủ trưa, sau khi ăn xong thì bắt đầu tìm kiếm trong nhà. Mỗi lần gặp được người chơi họ sẽ thông báo người đó ba giờ chiều đến tập hợp ở sảnh chính. Giang Vấn Nguyên, Lục Vũ, còn thêm Từ Châu nghe được tiếng gió chạy đến giúp, ba người tìm một lần từ trên xuống dưới nhà bốn tầng, chỉ chừa những nơi có người chơi ở. Họ tìm mọi ngóc ngách, đừng nói một cuốn sách, một tờ giấy cũng không tìm được. Có điều trên tường ẩn sau sofa có giấu một thứ, trên đó viết hai chữ lớn bằng máu: Chạy mau! Phán đoán từ độ mới của vết máu, hai chữ này đã được viết rất lâu về trước, hơn nữa trên mặt còn có vết vôi quét qua, nhưng chỉ làm mờ đi chút ít, không xóa bỏ nó hoàn toàn. Từ Châu thấy hai chữ này thì sởn tóc gáy. Chạy trốn? Họ còn có thể trốn đi đâu? Đường nhỏ kỳ dị? Rừng rậm khủng bố? Còn nơi nào không nguy hiểm hơn nhà bốn tầng? Ba giờ chiều, người chơi lục tục tập hợp ở đại sảnh lầu một. Từ Châu nhìn một vòng, dùng âm lượng người chơi xung quanh có thể nghe được nói với Giang Vấn Nguyên: "Người chơi đã đến đông đủ, người chơi ở đây đều là những người hôm qua ở lại, không có người mới." Giang Vấn Nguyên ngồi ở sofa đơn giữa đại sảnh, Từ Châu và Lục Vũ đứng hai bên. Cậu bắt chéo tay trên gậy, khuôn mặt vững vàng, "Nếu mọi người đã đến đủ, dựa theo giao ước đồng tâm hiệp lực thông qua màn chơi không có NPC, tôi sẽ chia sẻ tin tức nắm được cho mọi người." Giang Vấn Nguyên nói ngắn gọn chuyện họ đi từ nhà ba tầng đến nhà bốn tầng hôm qua, hôm nay lại không cách nào về đó theo đường nhỏ, cùng với chuyện cây cực nóng, cây nhiệt độ bình thường, còn cả dòng chữ máu trên tường. "Chuyện là vậy, nếu ai muốn có được tin tức tỉ mỉ hơn có thể mang đồ ăn đến đổi. Sâu trong rừng có một ít cây kết trái, còn động vật nhỏ có thể săn được. Trong rừng không an toàn tuyệt đối, mong mọi người chú ý cẩn thận." Người chơi sôi nổi khen Giang Vấn Nguyên thấu tình đạt lý, nhưng chuyện dùng đồ ăn đổi tin tức tỉ mỉ thì không ai định làm. Sau một ngày trong màn chơi này, ai cũng hiểu rõ đồ ăn khó tìm đến mức nào. Giang Vấn Nguyên không ép họ, lúc người chơi thay nhau tản đi thì cậu gọi một người trong đó lại, người này là do Từ Châu chỉ định, là người hái trái trên dây thường xuân. Giang Vấn Nguyên nói: "La Thông, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh." Chuyện La Thông hái quả gây ra tiếng gió rất lớn, người trong nhà bốn tầng đều biết anh ta độc chiếm trái dây thường xuân. Anh ta bày ra bộ bạ nghi ngờ, đã biết mà còn cố hỏi: "đại lão, ngài muốn thương lượng với tôi cái gì vậy?" Giang Vấn Nguyên lấy hai phần lương khô không nhẹ từ balo ra đặt lên bàn, "Nghe nói một bữa anh ăn bốn trái chỉ no sáu phần, tôi dùng hai phần lương khô đổi hai trái anh hái được, hẳn là không chiếm tiện nghi của anh chứ." La Thông đảo mắt đã suy nghĩ ra Giang Vấn Nguyên muốn trái cây không phải để ăn. Từ chuyện anh ta độc chiếm trái thường xuân, có thể nhìn được anh ta là một người ích kỷ. La Thông đang tính toán xem làm cách nào để vòi được nhiều đồ ăn hơn đã bị ánh mắt lạnh băng của Lục Vũ dọa sợ để mức lưng đổ mồ hôi lạnh, người này tuyệt đối không lương thiện! La Thông nhanh chóng thu lại ý định xấu xa, khom lưng uốn gối lấy lòng Giang Vấn Nguyên: "Đương nhiên đổi được, đương nhiên đổi được! Đổi một phần lương khô nén lấy một quả, ngài thật quá từ bi!" La Thông cơi balo đang đeo trên vai xuống, kéo khóa lấy ra hai quả nhỏ nhất. Sau khi giao chúng cho Lục Vũ, cầm hai phần thức ăn trên bàn xong thì không kịp chào hỏi mà chạy đi như ma đuổi. Giang Vấn Nguyên chống gậy đứng dậy từ sofa, "Từ Châu, anh cũng tự mình nghĩ cách tìm đồ ăn đi. Ngẫm lại ý nghĩa của hai chữ máu trên băng ghế kia, lỡ may căn nhà này có gì nguy hiểm thì anh còn định ở lại đây nữa không? Tôi và Lục Vũ còn chuyện cần thương lượng, không thể cùng cậu vào rừng tìm thức ăn được." Từ Châu không thể lấy được đồ ăn chỗ Giang Vấn Nguyên nhưng không cảm thấy mất mát gì quá lớn. Bản thân y rất rõ ràng, đại lão giúp y là tình cảm, không giúp là bổn phận, y vẫn chưa đến độ không biết xấu hổ như La Thông. Toàn bộ ban ngày Từ Châu chưa ăn gì, rất đói bụng, bèn lấy hết can đảm cầm vũ khí thuận tay đi vào rừng. Trở về phòng rồi, Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ cùng nhau nghiên cứu quả thường xuân. Trái cây Lục Vũ hái trong rừng đều có hạt, hình tròn màu xanh lá. Giang Vấn Nguyên quan sát hai quả này, một quả có đầu nhọn chỉ to bằng nắm tay trẻ em, một quả khác đầu lớn hơn chút, hình bầu dục, rất dẹp. Giang Vấn Nguyên đưa quả cho Lục Vũ, "Dù sao cũng có hai quả, anh có muốn nếm thử không?" Lục Vũ hơi ghét bỏ cất trái đi, "Không được. Tuy rất ngon mắt nhưng lại không có hạt, chỗ này hoàn toàn không có công nhân có tay nghề, không biết sao mà trồng được. Nhưng chờ tối tôi bắt được con gì đó rồi cho nó ăn thử xem." Ban ngày hai người bận bịu luôn tay luôn chân, quả thực khá mệt. Giang Vấn Nguyên đề nghị nên nghỉ ngơi trước một lát, chờ đến thời gian giống hôm qua thì Lục Vũ vào rừng xem có săn được con gì không. Hai người nằm trên giường không bao lâu đã có người gõ cửa, mạnh đến mức cửa rung lên, giọng nói hoảng loạn của Từ Châu truyền đến, "Trần Miên, Lục Vũ, khu rừng xảy ra chuyện rồi! Hai người mau đến xem cùng tôi!" Giang Vấn Nguyên nhanh chóng ngồi dậy, đẩy Lục Vũ không hề muốn động đậy bên cạnh, "Nhanh lên nào." Lục Vũ thở một hơi dài, dùng hai tay vỗ mạnh lên mặt, xong mới xoay người xuống giường. Hai người dầm mưa cùng Từ Châu bước vào khu rừng đang tản ra hơi thở bất thường. Đi chừng bốn năm trăm mét thì gặp người chơi đang túm tụm ở đó. Tuy Giang Vấn Nguyên mất thị lực nhưng cũng rõ nơi này đã xảy ra chuyện không tốt. Cậu có thể ngửi được mùi hôi chua trong không khí, có thể nghe được tiếng xì xì khác với tiếng mưa. Giang Vấn Nguyên thở chậm lại, sau khi làm quen một lúc mới hỏi Lục Vũ: "Rốt cuộc chỗ đó có gì?" Lục Vũ không muốn làm Giang Vấn Nguyên sợ, hắn cắt tất cả từ ngữ miêu tả cảm xúc trong câu, dùng giọng lạnh nhạt nói: "Chỗ đó có hai cái xác bị chất dịch nhầy màu vàng ăn mòn. Tính ăn mòn của dịch nhầy rất mạnh, bộ phận cơ thể, quần áo, da và cơ bắp bị dính dịch đều bị bào mòn, đã có thể trông thấy xương phía dưới thịt." "Người trông thấy đầu tiên là ai vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Giang Vấn Nguyên hỏi người ở đây. Ấn tượng chia sẻ không điều kiện tin tức của Giang Vấn Nguyên vẫn còn đó, người đầu tiên chứng kiến rất nhanh đã đứng ra. "Chào đại lão, tôi là Thẩm Lục. Vì ngài nói Lục Vũ hái được trái cây trong rừng nên chúng tôi cùng vào rừng hái trái. Tôi đứng rất gần chuyện xảy ra lúc đó, tôi nghe họ nói gì đó, hình như là thấy trái cạnh cái cây này. Vì những cái cây cực nóng này khiến họ ghê tởm nên họ không leo lên, mà người nọ đứng trên vai người kia hái trái. Kết quả trái cây chưa hái được, họ lại..." Người từ nhà bốn tầng đến đây, ngoại trừ Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ còn có La Thông. La Thông vốn đã có thành kiến với Lục Vũ qua chuyện đổi lương khô lấy trái cây, giờ gặp chuyện thì nhảy dựng lên, "Được nha, Lục Vũ, anh nói trong rừng có trái cây, có thú nhỏ, lừa người chơi vào rừng để họ chết vì bị ăn mòn đúng không. Lục Vũ anh chắc chắn là kẻ phản bội! Trần Miên, anh cẩn thận chút đi, anh đang bị lợi dụng đó!" Vì có người vừa chết, lại thêm tường trình của Thẩm Lục là hái trái cây mà chết, mọi người không khỏi mở mắt hoài nghi chỗ này ai là Lục Vũ. La Thông thấy mọi người lại nhìn mình thì vội lớn tiếng nói, "Chỗ này ai là Lục Vũ thì đứng ra để xác nhận nhẫn. Một khi Lục Vũ không thể trả lời nhẫn chúng ta ở đâu, không thể nghi ngờ anh ta chính là kẻ phản bội!" Người chơi không ai đáp lại La Thông, Lục Vũ lạnh giọng nói: "Hai người ngồi cạnh tôi đều ở nhà ba tầng đối diện." La Thông càng làm mình làm mẩy dữ dội hơn, mỗi câu mỗi chữ đều muốn dồn Lục Vũ vào đường chết, "Đúng lúc ghê, đến chuyện này anh cũng tính cả rồi! Rõ ràng anh đã giết chết hai người cạnh mình, lợi dụng Trần Miên mù mắt giả vờ mình không phải kẻ phản bội! Anh đối diện đường nhỏ có nhà ba tầng rõ ràng là nói dối nhỉ? Chúng tôi đều đi đến đối diện rồi, tại sao không ai thấy được căn nhà anh nói vậy?" "A ——" Giang Vấn Nguyên cười lạnh, "La Thông, anh nói Lục Vũ là kẻ phản bội? Ý anh là chuyện mà ngay cả tôi cũng không nhận ra lại bị anh phát hiện, nên anh còn lợi hại hơn người xếp nhất bàn tròn là tôi?" Giang Vấn Nguyên chụp một cái mũ lớn xuống đầu, La Thông không dám nói nữa. Song lời anh ta nói đã khiến người khác hoài nghi, nếu không giải quyết nghi ngờ này những ngày kế tiếp sẽ khó lòng hợp tác. Giang Vấn Nguyên cao giọng giải thích: "Đầu tiên, ai cũng biết mỗi vòng chơi chỉ có một kẻ phản bội, nên không có khả năng tôi thông đồng với Lục Vũ, đây là tiền đề quan trọng nhất, tôi hy vọng mọi người có thể hiểu rõ. Tiếp theo, nhà ba tầng đối diện có phải màu trắng hay không thì tôi không rõ, nhưng nhất định nó có tồn tại. Vì chính tôi bước lên ba bậc thang, sờ qua cánh cửa khá giống với chỗ nhà bốn tầng của chúng ta, chuyện đi từ đó về đây xem xét tình huống cũng là ý của tôi. Lại trở về vấn đề chính, tuyệt đối không kẻ phản bội nào dám lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, dù tôi mù nhưng tuyệt đối không dễ dây vào." Dứt lời, Giang Vấn Nguyên bước đến chỗ La Thông. Lúc nãy La Thông nói rất lớn, Giang Vấn Nguyên đã sớm đoán được vị trí của anh ta. Cậu nâng gậy, nhanh chóng đánh ba cái lên bả vai, eo, và đầu gối anh ta, làm anh ta quỳ rạp trên đất. Chiêu này là nghe âm thanh đoán vị trí, nhanh chóng tiến công, Giang Vấn Nguyên nếm rất nhiều đau khổ chỗ huấn luyện viên mới luyện được. Thật ra lực sát thương chiêu này không lớn, mang tính trang bị bản thân là chính, làm mình trông như mạnh mẽ không dễ đối phó. Giang Vấn Nguyên ung dung thu gậy lại, "La Thông, tôi hỏi lại lần nữa. Màn chơi này, rốt cuộc là anh lợi hại hay tôi lợi hại?" La Thông là loại tiểu nhân chuyên bắt nạt kẻ yếu, Giang Vấn Nguyên đoán chắc tính cách của anh ta mới quyết đoán ra tay. La Thông bị đánh đến ngu người, không còn dám cứng đối cứng với Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ, "Ngài lợi hại, đương nhiên là đại lão lợi hại hơn! Mắt tôi mù nên mới nghi ngờ Lục Vũ là kẻ phản bội." Giang Vấn Nguyên quay đầu nói với Lục Vũ: "Tôi và mọi người ở đây kiểm tra thi thể, anh đi hái mấy quả lại đây để mọi người nhìn rõ hình dạng, tránh họ lại hái nhầm bom tử vong." Một chiêu này của Giang Vấn Nguyên xác thực lấy được lòng người. Cái chết của hai người chơi nọ bị quy vào ngoài ý muốn, sẽ không có lời ong tiếng ve chỉa vào người cậu và Lục Vũ. Lục Vũ nhìn Giang Vấn Nguyên thật sâu, thật ra dù cậu không ra mặt thay hắn thì hắn vẫn có cách chơi tiếp, nhưng cậu lại hết sức giữ gìn cho hắn như vậy. Trong lòng Lục Vũ mềm mại vô cùng, "Được, tôi sẽ đi hái trái cây. Phiền mọi người chăm sóc tốt cho Trần Miên." Chờ khi Giang Vấn Nguyên đại khái hiểu rõ tình huống từ chôx những người khác thì Lục Vũ trở về, trên tay hắn cầm năm quả, hào phóng chia cho người chơi. Về phần La Thông, anh ta đã sớm xám mặt chạy về nhà bốn tầng rồi. Đến khi mọi chuyện kết thúc cả thì Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ về phòng. Lục Vũ hỏi Giang Vấn Nguyên: "Vừa rồi cậu nói dối, căn bản cậu không bước lên thềm nhà. Chuyện La Thông hoài nghi thật ra rất có lý, cậu không sợ tôi là kẻ phản bội?" Lục Vũ nhắc chuyện này mục đích muốn nhắc nhở Giang Vấn Nguyên phải cực lực cẩn thận trong trò chơi Bàn tròn. Kết quả câu trả lời của cậu lại làm hắn khó chịu vô cùng. Giọng nói Giang Vấn Nguyên rất lạnh, "Kẻ phản bội có thể viết ra ám hiệu tuyệt tình như vậy trên tay tôi à?" Lục Vũ đáp: "Mặc kệ cậu nghĩ thế nào đó cũng là lời thật lòng của tôi." Ám hiệu hôm qua Lục Vũ viết trong lòng bàn tay Giang Vấn Nguyên là hai chữ: Rối xương. Mặc cho họ đã trải qua bao nhiêu mưa gió trong bàn tròn, Lục Vũ trước sau vẫn kiên trì muốn cậu rời khỏi, nên cậu không muốn đối chiếu ám hiệu này với hắn, dùng hành động im lặng từ chối rời đi. Giang Vấn Nguyên biết mình ở lại sẽ mang đến nhược điểm cho Trần Miên, cậu đi rồi nhược điểm kia sẽ biến mất. Thế nhưng, nếu Giang Vấn Nguyên không phải nhược điểm của Trần Miên thì hai người hoàn toàn không có quan hệ, dù cho Trần Miên có biến mất lần nữa ở góc nào đó của bàn tròn, cậu cũng đành bất lực... ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]