Giả kỳ thủ đi nước cờ đầu tiên thì nghiêm túc hẳn lên, sống lưng còng xuống vì con gái mất giờ đây thẳng tắp. Ông ta nghiêm chỉnh ngồi đối diện khôi giáp, thái độ như gặp được đối thủ khủng khiếp nhất thế giới này. Giả kỳ thủ đã quên mất sự tồn tại của bốn người Giang Vấn Nguyên, cũng tạm quên đi chuyện con gái mất, một lòng chú tâm vào ván cờ, cùng máy tự động gồm 64 ô đen trắng giao nhau chinh chiến. 
Giang Vấn Nguyên chỉ biết quy tắc trò này, không nghiên cứu quá sâu, cậu không đặt sự quá nhiều sự chú ý lên ván cờ mà lần nữa dời mắt đến mặt nạ của khôi giáp. Khuôn mặt nó vẫn đáng sợ như cũ nhưng cảm giác nôn nóng lúc nãy không còn xuất hiện nữa, giống như sự chú ý của khôi giáp kia đã chuyển đến nơi khác rồi. 
Trận đấu này không thể kết thúc trong thời gian ngắn, Giang Vấn Nguyên nói với ba người còn lại: "Khu dùng cơm là dạng tự phục vụ, chúng ta đến ăn chùa một lần chắc không tạo ra vấn đề lớn gì." 
Đến trước bàn lấy cơm, Giang Vấn Nguyên đưa một cái đĩa không cho Trần Miên, "Chúng ta ăn gì ngon đi?" 
Trần Miên cầm đĩa, "Anh vẫn cảm thấy người mình còn mùi khi lục thùng rác, cả người khó chịu, ăn không vào. Anh muốn gói về, sau khi tắm sạch thì ăn. Chờ đến tối lại ăn chung với em." 
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Trần Miên, cậu không nói gì. 
Trần Miên bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, "Sao vậy?" 
"Chúng ta là người chơi của trò chơi Bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tron-tri-mang/1183881/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.