Cả một đêm Nhiệt Đình chẳng thể ngủ,cứ một lúc lại quay sang giường bên cạnh nhìn cô.Hắn không thể ngờ rằng cô lại ở đây dù hôm nay phải về Trung.
Trong lúc hôn mê,hắn mơ thấy mình sẽ được gặp Doãn Lâm,không ngờ sau khi tỉnh lại cô đang ngay trước mắt.Quá bất ngờ nên lúc đó hắn đã ôm chặt lấy cô mặc dù cơ thể vẫn còn rất đau.
Nhìn sang bên cạnh thấy Doãn Lâm co rúm người vì lạnh,hắn rất xót.Nhiệt Đình nhìn dây trên tay mình,xem xét một hồi liền từ tháo khỏi tay rồi xuống giường.Hắn biết mấy cái đó tháo ra một hồi không sao nên mới dám làm.
Nhiệt Đình bước từng bước đến gần giường cô,lấy chăn kéo lên che kín người cô.Hắn hôn cô một cái rồi phải về giường để gắn lại mấy sợi dây kia nhưng bản thân quá nhớ mùi hương của Doãn Lâm nên đã không quan tâm nằm xuống ôm lấy cô.Mùi hương ngọt ngào quen thuộc khiến hắn chỉ muốn như này mãi.
Doãn Lâm thấy hơi thở quen thuộc vô thức như thói quen mà chui vào lòng Nhiệt Đình như lúc trước vô tình chạm vào vết thương khiến hắn đau điếng.Đau như thế nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn để cô ôm,giúp cô vào giấc ngủ sâu hơn.
….
Sáng dậy cô bất ngờ khi mình nằm trong lòng của Nhiệt Đình,hắn còn đang vuốt ve mái tóc của cô
“Dậy rồi à?”
“Sao anh lại rút mấy cái kia ra?Anh mau về giường đi”
Doãn Lâm lo lắng nên đã đẩy hắn về giường của cũ rồi đeo lại mấy cái hắn tháo ra.
Sáng sớm bác sĩ riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-ten-bien-thai/2941626/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.