Sau khi hắn tắm xong được Doãn Lâm dìu ra giường.
“Để em lấy áo cho anh”
“Mặc làm gì đằng nào chả cởi”
“Dạ”
“Không có gì”
Doãn Lâm lấy máy sấy sấy tóc cho hắn nhưng hắn không ngồi yên cứ tí lại sờ vào người cô.Doãn Lâm cầm nguyên nắm tóc kéo hắn ra khỏi người mình.
“A..có thật là em đang chăm sóc người bệnh không đấy?”
“Ngồi im đi,anh còn nói nữa em sẽ cạo đầu anh”
Cả buổi Nhiệt Đình cứ dính lấy cô làm cô rõ mệt,cứ tí lại ôm.
“Bỏ em ra,em phải đi làm việc”
“Anh muốn ôm em”
Cuối cùng hắn bị ăn một cái vả và không được ôm cô tiếp.
Nhiệt Đình vớ lấy cái điện thoại kiểm tra thì tự nhiên hắn vào phần lịch sử cuộc gọi được lưu lại.Hắn thấy cuộc gọi của mình và Doãn Lâm đến tận 6 tiếng,mà hôm đó lại là hôm xảy ra sự việc kia.
“Không phải hôm đó…”
Nhiệt Đình muốn hỏi cô nhưng làm cô nghĩ đến chỉ khiến cô xa cách hắn nên đành thôi.
“Anh đi đâu để em dìu anh đi”
“Em cứ làm việc đi anh đi hóng mát một chút”
Nói vậy nhưng Doãn Lâm nhất quyết không nghe mà dìu hắn ra ngoài bệnh.Nhiệt Đình thấy không đi ra ngoài được một mình nên đã dở trò biến thái để đuổi cô vào phòng.
“Em muốn ở đây với anh?”
Hắn ôm lấy eo cô,bàn tay từ từ luồn vào trong,miệng hắn áp sát lấy tay cô.
“K..không,em vào phòng anh ở đây đi”
Doãn Lâm đẩy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-ten-bien-thai/2941624/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.