Khuôn mặt đó, có đánh chết tôi cũng nhận ra.
Là hắn! Vũ Nhật Nam!!!
Khó chịu, dồn nén lâu nay bỗng sặc hết lên cổ, cay, nghẹn.
Tôi không còn nghĩ tới bất kì thứ gì trong đầu, chỉ chăm chăm bước thẳng về phòng trọ. Mở khóa nhà, tôi cứ thế ngã xuống sàn một cách vô thức mà khóc.
Không sai, tôi đang chạy trốn, tôi không dám đối mặt với sự thật, với hắn.
Tim rung động kịch liệt, cảm xúc cứ thế vỡ òa, không thể kìm nén.
Tiếng lạch cạch mở cửa vang lên, Nam bước vào, tiến dần về phía tôi. Tôi sợ, càng lùi về phía sau, hắn lại càng lại gần hơn.
Tôi òa lên khóc như một đứa trẻ. Tủi thân, khổ sở, cô đơn từng ấy năm cứ thế tuôn ra theo.
Hắn ôm lấy tôi, một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt hắn. Mùi hương ấm áp nhẹ nhàng ùa vào mũi tôi, vẫn y hệt như mùi của ngày xưa.
Tôi đấm vào người hắn xả giận: "Xấu xa! Đáng ghét! Bỏ tao đi ngần đó năm rồi tới giờ mới quay lại!"
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt hơn.
Tôi tiếp tục đánh đấm: "Đồ bạc tình! Đồ độc ác!"
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, nhả một chữ: "Ừ"
Giọng nói của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Tôi bực mình, quát: "Ừ cái đầu mày ý! Đợt đó nhìn thấy tao rồi còn cố tình bỏ đi! Đồ gấu điên ngu ngốc!"
Hắn im lặng nghe.
Tôi hết cái để mắng chửi, cũng im lặng, thở mệt nhọc.
Hắn hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Tôi gật gật đầu, ngước lên: "Ăn đồ ngày trước mày hay làm ý"
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-soai-ca/70201/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.