Tôn Uy mua nhà gầnsiêu thị, Lưu Thanh Vân cũng “bám theo” mua một căn hộ ngay cạnh, haingười trở thành hàng xóm, Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương xách theonhóc con đến nhà Tôn Uy, lúc ngang qua phòng mình, Lưu Thanh Vân dừnglại nói: “Mọi người đi trước, tôi dẫn cháu tôi qua nữa.”
Ngô Kình Thương ngạc nhiên, sau khi vào nhà Tôn Uy hỏi ngay: “Thanh Vân có cháu?”
Tôn Uy mang thức ăn mua ngoài hàng đặt lên bàn, kiếm đĩa bát đựng, Đỗ TuNhiên buông bé con ra đến giúp một tay, Tôn Uy vừa làm vừa nói: “ThanhVân vốn có một người anh trai, trước đây không lâu bị tai nạn xe cộ, đểlại một đứa con tám tuổi không ai nguyện ý nuôi, đành để cho Thanh Vânthu dưỡng.”
Ngô Kình Thương nghe xong gật đầu, Tôn Uy lấy trong tủ rượu ra mấy bình hảo tửu, thuận tiện cầm mấy chén đến, bày đều ra hai bên sau đó nói: “Cũngphải nói, đứa cháu của Thanh Vân thật hiểu chuyện, cậu nói sao một tênnhư “TẢNG ĐÁ XANH”* kia có thể chăm sóc đứa nhỏ được? Cuộc sống củachính cậu ta còn loạn một đống, hơn nữa việc ở siêu thị bề bộn cậu tacàng không thừa tinh lực đi chăm sóc đứa trẻ kia, nhưng đứa nhỏ kiakhông kêu ca tiếng nào đã quán xuyến hết việc trong nhà, lại còn có thểnấu ăn, nên đến trường thì đến trường, việc nhỏ nào cũng không cần Thanh Vân phải bận tâm, đến ta nhìn nó còn phải thèm a.”
(* TẢNG ĐÁ XANH: ở đây ta cũng không hiểu lắm, có thể tác giả chơi chữ:tên bạn Thanh Vân là mây xanh, nhưng ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169102/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.