Dỗ cho nhóc con nín khóc kỳ thực rất đơn giản, Đỗ Tu Nhiên đến quầy hàng gần đó mua cho béchút đồ ăn vặt, sau đó đút vào tận miệng bé, nhóc con cơ bản chỉ nhấmnháp hai miếng là lại vui vẻ như thường, nước mắt nước mũi tèm nhem mồmthì nhoẻn nhoẻn thưởng thức hương vị ngọt ngào của đồ ăn vặt, ăn xonglại cười hì hì đung đưa hai chân ôm cổ Đỗ Tu Nhiên làm nũng.
Ngô Kình Thương đứng bên cạnh khinh thường mà nhắc nhở: “Anh đừng chiều hưnó a, cứ thế này thì chả mấy chốc bị thằng nhóc con này cưỡi lên cổđó………”
Đỗ Tu Nhiên liếc mắt nhìn Ngô Kình Thương: “Không phải là đã sớm cưỡi lên cổ cậu rồi sao?”
Ngô Kình Thương lập tức nghẹn họng, sau đó buồn bực mà mở túi đồ ăn vặt của nhóc, trắng trợn giật lấy mấy miếng hoa quả ăn luôn.
Nhóc con thấy Ngô Kình Thương trộm đồ ăn của mình, tức lắm, lập tức giấu kĩđồ ăn trong túi áo Đỗ Tu Nhiên, sau đó lêu lêu với Ngô Kình Thương: “Ăntrộm, bại hoại………”
Ngô Kình Thương trừng mắt lại, nhóc con lập tức nhớ tới cái mông còn sưng,khiếp đảm mà rúc vào ngực Đỗ Tu Nhiên, Ngô Kình Thương vừa mới vươn tay, bé đã đem túi đồ ăn của mình đưa cho cậu, vừa đưa vừa cười nịnh nọt, Đỗ Tu Nhiên nhìn thấy không nhịn được cười, mà mặt Ngô Kình Thương cũnggiãn ra, hừ nhẹ một tiếng, không khách khí mà móc ra miếng mật quả tonhất đút vèo vào mồm.
Nhóc con ủy khuất nhìn mật quả trong tay Ngô Kình Thương, đôi mắt ngập nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169099/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.