Đỗ Tu Nhiên có lớpthì sẽ để Tiểu Bảo ở nhà, bảo Ngô Kình Thương trông bé, cũng may TiểuBảo không khóc quấy, đặt trên giường thì tự chơi một mình.
Ngô Kình Thương căn bản cũng không phải trông nom gì nhãi con kia, buổisáng Đỗ Tu Nhiên làm cơm, bởi vì không kịp thời gian nên không nấu đượcnhiều, liền bảo Ngô Kình Thương buổi trưa gọi đồ ăn bên ngoài, anh phasữa bột cho Tiểu Bảo, cho bé bú xong mới vội đi làm, kết quả Ngô KìnhThương ngủ quên, lúc ngủ dậy sờ sờ bụng, đần mặt một lát mới quyết địnhhay thôi cứ chờ Đỗ Tu Nhiên tan tầm rồi nói sau.
Tiện tay chụp lấy cái áo khoác, đang định mở cửa thì đột nhiên nghĩ tới gìđó, chết tiệt! Nếu không vác tên nhãi kia theo cùng thể nào Đỗ Tu Nhiêncũng nổi giận, chẹp miệng một cái đi vào phòng, vớ lấy bình sữa buổitrưa cho nó, cũng không biết nhãi con kia có bị chết đói không ta? Nếuthực sự chết đói, vậy chẳng phải là mình được giải thoát, Ngô KìnhThương vừa đi vừa xấu xa nghĩ.
Đẩy cửa vào, nhãi con kia bốn chi giang rộng nằm ngửa trên giường, cáimiệng nhỏ nhắn đang o o ngủ, Ngô Kình Thương không do dự bước đến, téthai cái vào bàn chân của nó, nhãi con lúc này mới tỉnh, trợn mắt nhìnnhìn, sau đó thấy Ngô Kình Thường liền giãy dụa nhổm dậy, Ngô KìnhThương lật người nó lại, nhãi con nhanh chóng cong mông đào tẩu.
Lúc này Ngô Kình Thương cũng không khách khí, bắt lấy cái chân nhỏ củathằng bé, xách cổ nó lên, cau mày nói: “Thành thật một chút, nếu khôngném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169080/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.