Tôn Uy vội vàng xua xua tay ngay lập tức: “Tôi không có ác ý, làm huynh đệ nhiều năm nhưvậy, tôi còn lạ gì tính cậu nữa, thôi coi như anh xin chú được chưa,giúp anh lần này được chứ? Hơn nữa chú biết đấy, không phải chú thìkhông được, vả lại chú cũng không phải không biết quy tắc ngầm nếu bộiước thì sẽ phải trả giá nghiêm trọng tới cỡ nào, chú cũng không muốntoàn bộ huynh đệ sau vụ này đều thành người chết chứ ?”
Ngô Kình Thương liếc liếc hắn, vẫn lạnh lùng khẳng định: “Có quan hệ gì tới tôi?”
Đỗ Tu Nhiên vừa lúc bưng hoa quả đi tới, thấy Tôn Uy mặt đỏ phừng tới tậnmang tại, mà Ngô Kình Thương bên cạnh thì lạnh như tảng đá, anh liềnhỏi: “Làm sao vậy? Có việc gì cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.”
Tôn Uy thấy Đỗ Tu Nhiên, mắt bỗng nhiên sáng ngời nói: “Tôi có việc nhỏ muốn nhờ Ngô đội hỗ trợ…….”
Đỗ Tu Nhiên buông đĩa đặt lên bàn, hỏi Ngô Kình Thương: “Chuyện gì a?”
Ngô Kình Thương sờ sờ mũi, ậm ừ không trả lời, việc này không thể nói choĐỗ Tu Nhiên, cậu cũng không biết phải mở miệng làm sao.
Tôn Uy vội vàng phân bua: “Là như vậy, sắp tới tôi có một nhiệm vụ, rất đơn giản cũng không tốn thời gian nhiều, rất cần Ngô Kình Thương giúp mộttay, hơn nữa tiền trả rất hậu hĩnh, nhưng Ngô đội lại lo lắng cho cậu,cho nên không muốn đi.” Dứt lời, rơi ngay vào tầm nhìn u ám của Ngô Kình Thương, Tôn Uy cười giả lả, không được tự nhiên mà ôm cánh tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169070/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.