Ngô Kình Thương ngay lập tức ngăn lại tay Đỗ Tu Nhiên, mắt nhìn sang chỗkhác, lâu sau mới lên tiếng: “Anh không phải đã rời đi sao? Thế nào lạitrở về?”
Xấu hổ thu tay lại , Đỗ Tu Nhiên nói: “Ân, vừa lúc thuận đường cho nên muốn vào thăm dì chủ, chính là thấy chỗ này không giống như xưa…..”
Ngô Kình Thương xen lời anh: “Bây giờ bị phá dỡ và chuyển đi nơi khác rồi…….”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc một lúc, gật đầu nói: “Tôi có nghe nói……vừa rồi xemqua một lượt, một chút cũng không thay đổi, thực sự là chưa sẵnsàng……….”
Ngô Kình Thương chợt nắm chặt tay, chăm chú nhìn sườn mặt Đỗ Tu Nhiên màhỏi: “Anh cũng chỉ có tình cảm với căn phòng này? Thế còn người? Ngườithì có thể quên không sót một mảnh sao?”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, cẩn thận quay sang nhìn Ngô Kình Thương, biết rõchuyện mình đột nhiên rời đi trước đây sớm muộn gì cũng phải nói ra,nhưng lúc này tại nơi đây, bất kì lời nói hay giải thích nào đều khôngthể phát ra được.
Đỗ Tu Nhiên ngượng ngịu nở nụ cười, anh dời chủ đề nói; “Trong bộ đội không bận sao? Lần này về có được nghỉ vài ngày?”
Ngô Kình Thương dán chặt lên thân hình gầy gầy của Đỗ Tu Nhiên, chậm rãi nói: “Không biết………..”
Đỗ Tu Nhiên ngừng lại một lúc, nghĩ nghĩ nói: “Chưa ăn cơm? Vậy tôi mời, tìm một chỗ gần đây ngồi ăn, được không?”
Lạnh giọng nói: “Không cần, tôi không muốn ăn.” Ngô Kình Thương từ chối.
Đỗ Tu Nhiên lại tiến gần một bước nói: “Không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169043/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.