Vuốt vuốt con mắt mệt mỏi, Đỗ Tu Nhiên đặt cây bút xuống, đúng lúc này điệnthoại trên bàn rung lên, anh giật mình một chút mới cầm lên. 
“Vâng, xin chào.” Đỗ Tu Nhiên nhắm mắt giọng nói mang theo thanh âm khàn khàn. 
“Đỗ Tu Nhiên, là tớ.” Trữ tiểu béo cao giọng qua điện thoại nói. 
Đỗ Tu Nhiên có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tiểu béo? Cậu đang ở đâu?” 
Trữ tiểu béo nói: “Hắc, cậu chắc chắn là không đoán nổi đâu, tớ hiện đang ở B thị, có một hội thảo nghiên cứu được tổ chức ở đây, tớ làm công tácchuẩn bị, thế nào, cậu tới không?” 
Đỗ Tu Nhiên mở choàng mắt, B thị………Anh lấy tay ngăn đi ánh đèn chói mắt, ngừng một lúc mới nói: “Không, tớ……hay là thôi đi.” 
Trữ tiểu béo nói: “Không thể đến? Thật sự không tới? Tớ đã nói với cậu rồi, có chuyện này, cậu còn nhớ rõ phòng trọ trước kia của mình không?” 
Đỗ Tu Nhiên nửa ngày mới gật đầu nói: “Ân……..” 
Trữ tiểu béo nói ngay: “Nghe nói chỗ kia sẽ bị phá đi để xây trường học, tớ còn đang cầm bản vẽ trong tay này.” 
Nghe xong Đỗ Tu Nhiên giật mình, còn chưa kịp phản ứng gì, trong nội tâm đãnhói lên, anh bối rối mà lẩm bẩm: “Phá đi? Như thế nào lại vậy…………..” 
Trữ tiểu béo nói: “Đúng vậy, sau khi biết được tớ còn lái xe qua chỗ đónhìn xem, ôi chao? Thực sự lúc đó mới biết được đấy là chỗ cậu từng ở,cho nên mới đặc biệt thông báo cho cậu một tiếng đấy nhé. Thế nào, cóhoài niệm chút nào không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169041/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.