Ra khỏi phòng tắm,Đỗ Tu Nhiên đầu lưỡi đều đau dữ dội, có thể tức giận bao nhiêu đều tứcgiận, mặc quần áo xong liền vào bếp, thả mì sợi vào nồi, lại đập thêmtrứng gà lên trên.
Đỗ Tu Nhiên bưng ra một tô lớn, Ngô Kình Thương lúc này đã sớm đói bụng,cầm lấy đũa hí hoáy gắp liên hồi, nháy mắt đã húp xong cả bát to đầy,đến nước cũng không chừa lại.
Đỗ Tu Nhiên bên cạnh lắc đầu, thật không ổn, sức ăn của tiểu quỷ hình như càng ngày càng lớn thì phải.
Dạ dày căng no chính là muốn đi ngủ, nhưng khổ người Ngô Kình Thương quálớn, không còn như hồi bé, cho nên hai người không thể chen chúc trênmột giường, chỉ có thể một người thượng giường, một người nằm đất, màcánh tay Ngô Kình Thương bị thương, Đỗ Tu Nhiên trải chăn mền ngay ngắntrên giường cho cậu, mình thì trải chiếu ra đất chèo chống một đêm.
Thế nhưng Ngô Kình Thương mặc kệ, nằng nặc đòi ôm Đỗ Tu Nhiên lên giường,bản thân thì lăn vèo trên đất, còn nắm lấy phần chăn thừa ra của Đỗ TuNhiên mà hít lấy hít để, ngửi xong còn ngẩng đầu nhếch miệng cười vớianh.
Trừng mắt một cái, tiểu quỷ này đã đi lính nhiều năm như vậy, thế nhưng thóiquen với mùi vị này vẫn là không đổi, Đỗ Tu Nhiên đành nhắm măt, thuậntay tắt đèn ngủ.
Ngô Kình Thương thực sự có chút mệt mỏi, đầu vừa đụng phải gối đã vù vùngủ, mà Đỗ Tu Nhiên bên kia lại nhất thời không ngủ được, nhờ ánh trăngngắm nhìn một bên mặt của tiểu quỷ, trong nội tâm cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-quai-vat/3169036/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.