Chương trước
Chương sau
"Cái quái gì vậy?" Lâm Nhiên có chút khó tiếp nhận, "Không phải mày chỉ đi siêu thị chút thôi à? Sao còn gặp cả người quen thế? Mà là ai?"

Người quen của Trình Vũ Duy đúng là không có ai ở gần siêu thị đó, cậu thở dài: "Mày không biết được đâu, khi nào về tao kể cho."

Cậu thiếu chút nữa đã nói kỳ thật chính mình cũng không quen biết, cậu và bà lão kia đến nay còn không biết cả tên họ của đối phương, đoán chừng nếu muốn biết thì chỉ có thể chờ lúc ăn cơm rồi hỏi.

"Được rồi," Lâm Nhiên bất đắc dĩ nói, "Vậy tao đành tự đi mua vịt nướng vậy, mày cũng nhớ về sớm chút, giáo viên toán cao cấp hôm nào cũng điểm danh đó."

"Biết rồi." Trình Vũ Duy có chút không kiên nhẫn, kỳ thật cậu có điểm danh hay không cũng chẳng sao, dù sao đến cuối cùng đều sẽ cúp học.

"Ừm," Trình Vũ Duy vốn muốn cúp máy như vậy, nhưng Lâm Nhiên vẫn tiếp tục, "À đúng rồi, bạn gái cũ mày gọi cho mày không được nên đã gọi cho tao, còn chạy đến dưới tầng ký túc xá chúng ta chờ mày, vừa mới đi rồi."

".....Cái quái gì vậy?" Lần này là Trình Vũ Duy tiếp thu không nổi, "Tao đã thể hiện rõ như thế còn không đủ hay sao? Tao không muốn có tí dính dáng gì đến cô ta nữa, cô ta còn tìm tao làm cái gì?"

"Cô ta cảm thấy bản thân có lỗi với mày, muốn giải thích với mày một chút, mày không biết khi cô ta gọi điện đều khóc nức nở đâu." Lâm Nhiên hơi có chút đồng tình mà nói.

"Chậc, nếu sớm biết như vậy thì việc gì lúc trước," Trình Vũ Duy giật giật khóe miệng, "Lúc cô ta cùng Tạ Mạch làm việc kia với nhau có nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ cảm thấy có lỗi với tao không."

"Thôi được," Lâm Nhiên cười cười, "Cô ta đã đi rồi, tao chỉ muốn kể cho mày một chút. Thôi, tao đi mua vịt nướng, mày cũng về sớm chút đi."

"Được."

Trình Vũ Duy cúp điện thoại, vốn đã không lướt nổi Weibo bây giờ lại càng không có tâm trạng nhìn dù chỉ một chút, cậu dời tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhớ tới khoảng thời gian ở bên Tống Thiến.

Nguyên tắc quen bạn gái của Trình Vũ Duy rất đơn giản. Trước tiên xem họ có đẹp hay không, sau đó xem dáng người, nếu cả hai đều tốt thì sẽ bắt đầu theo đuổi, sau khi theo đuổi một thời gian, nếu tính cách không hợp nhau thì hai ngày sau sẽ chia tay, nếu là tính cách hợp vậy thì ở bên nhau lâu một chút, cho đến khi cậu chán hoặc là một trong hai người nói chia tay mới thôi.

Cậu chỉ mới gặp Tống Thiến trong nửa học kì trước, cô là sinh viên năm nhất trường nghệ thuật. Không cần phải nói, rất xinh đẹp, lại còn ăn mặc vô cùng thời trang. Bạn gái trước đây của Trình Vũ Duy phần lớn là nữ sinh cấp 3, không quá xinh đẹp lại còn không trang điểm không làm tóc, đến nỗi sau này khi lên đại học tuy rằng xinh đẹp hơn nhưng cũng vẫn để tóc dài, nhưng trước sau vẫn không bằng Tống Thiến, người mà chỉ cần xem ảnh chụp đã có thể khiến cho cậu như có một loại cảm giác sáng ngời trước mắt.

Tính cách Tống Thiến thật ra cũng tốt, ngoan ngoãn nghe lời, lúc cùng cậu nói chuyện luôn nhẹ nhàng tinh tế, sẽ không cãi nhau với cậu, cũng không bắt cậu tiêu tiền một cách vô lý, mỗi lần ở bên cậu đều sẽ nhẹ nhàng nắm tay và dựa vào người Trình Vũ Duy. Đây cũng là lý do mà Trình Vũ Duy chơi bời đã quen lại tìm thấy được chút mong muốn gắn bó lâu dài ở chỗ người đó.

Nhưng tất cả đều bị cái tên Tạ Mạch kia phá hỏng, Tống Thiến yêu cậu ta bởi cậu ta đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Trình Vũ Duy. Loại người thứ hai mà Trình Vũ Duy ghét chính là người đẹp trai hơn cậu, mà đẹp trai tới mức có thể cướp đi cả bạn gái của cậu thì lại càng không thể tha thứ.

Cay đắng nhìn đi chỗ khác, Trình Vũ Duy nhìn chằm chằm vào màn hình đen sì của chiếc điện thoại, thầm nghĩ chỉ đập mỗi phòng ký túc của cậu ta vẫn còn là quá nhẹ, đáng ra hắn nên bị đập một trận mới đúng, nhưng trước đó chỉ cần ra lệnh không đánh vào mặt hắn là được rồi.

Vài phút sau, Trình Vũ Duy đặt điện thoại xuống và đứng dậy khi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, hình như đây là cháu trai của bà lão, "bạn cùng trường" của cậu đã về. Trình Vũ Duy hắng giọng và dựng thẳng cổ áo, mặc dù cậu không biết người này là ai, nhưng dựa vào uy danh của cậu trong trường thì hẳn là người đó sẽ biết cậu.

Cửa mở ra, có người từ bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, sau đó ngẩng đầu lên, còn chưa kịp cởi giày đã nhìn thấy mặt Trình Vũ Duy, sau đó tim cậu lập tức đập nhanh hơn.

Trai đẹp. Đây là từ đầu tiên hiện lên trong đầu Trình Vũ Duy.

Người này thoạt nhìn chỉ khoảng 17-18 tuổi, tuy mặc một bộ âu phục màu trắng nhưng lại không khó nhìn chút nào. Dáng vóc rất cao, dáng người cũng đẹp, mặc lên người bộ âu phục cực kì có phong cách. Hơn nữa gương mặt kia, Trình Vũ Duy chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ tinh xảo để hình dung, đôi mắt lộ ra đường cong xinh đẹp, mũi rất cao, môi có độ dày vừa phải, làn da trắng như tuyết, một chút lỗ chân lông hay vết mụn tuổi dậy thì đều không hiện hữu trên khuôn mặt đó. Có đôi khi Tống Thiến sẽ cho Trình Vũ Duy xem một ít poster minh tinh, sau đó si mê chảy nước miếng nói thật đẹp trai quá đi, mà người trước mắt này, ngoại hình không thua kém những minh tinh kia nửa phần.

Nhưng mà tất cả điều đó đều không quan trọng, quan trọng là, Trình Vũ Duy cảm thấy người này hơi quen quen, trên ảnh cũng đã từng nhìn thấy người này, lúc ấy cậu còn nhẹ giọng nói với A Kỳ một câu: "Thôi, không cần phải đánh hắn, đập phá phòng ký túc xá của hắn là được rồi."

Hiện tại người trên ảnh chụp đang đứng trước mặt cậu, Trình Vũ Duy chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng mà mở miệng: "Cậu là....Tạ Mạch?"

Người nọ vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, chỉ là hơi hơi nhăn mày lại, ánh mắt hơi lạnh: "Trình Vũ Duy, tại sao cậu lại ở nhà tôi?"

Trình Vũ Duy: "......"

Tại sao người này biết cậu? Bởi vì bị cậu đập phòng ký túc? Hay là bởi vì biết Tống Thiến là bạn gái cậu? Trình Vũ Duy có rất nhiều tưởng tượng về "bạn cùng trường" mà cậu nghe nãy giờ, nhưng lại không cách nào chấp nhận đó lại là người đang ở trước mặt này, nhất thời chân tay có chút luống cuống.

Bà lão ở phòng bếp vô tình nghe được giọng nói của Tạ Mạch, bà mặc nguyên tạp dề, trên tay cầm nồi niêu đi ra, nhìn thấy hai người đã gặp nhau, vội nói: "Ài, Tiểu Mạch, mau cảm ơn bạn sinh viên này đi, hôm nay chính cậu ấy đã đỡ bà trở về, hai đứa học cùng một trường đó. À đúng rồi," bà lão quay ra nói với Trình Vũ Duy: "Đây là cháu trai bà, hai đứa..."

"Được rồi bà ơi," Tạ Mạch vội đi qua đỡ lấy bà, một khi bà đã vui thì tay chân vung vẩy không ngừng, cái xẻng trên tay vung lên vung xuống như muốn đánh người trước mặt, "Bà cứ đi nghỉ ngơi trước đi, đồ ăn để cháu nấu cho, bà yên tâm, cháu biết cậu ấy, đợi lát nữa nấu xong cháu sẽ mời cậu ấy ở lại ăn."

"Hả? Hai đứa quen biết nhau sao?" Bà lão ngạc nhiên nhìn Tạ Mạch, cười đến nheo đôi mắt lại, "Vậy càng tốt, hai đứa ngồi nói chuyện đi, bà đi nấu ăn, còn món chả cá cuối cùng tí nữa cháu nấu cũng được."

"Vâng." Tạ Mạch nói rồi đỡ bà quay lại phòng bếp.

Trình Vũ Duy đứng một lúc lâu mà không ngắt lời, ngơ ngác nhìn Tạ Mạch đã quay về trước mặt, nắm chặt tay cậu lôi vào nhà tắm mà không nói một lời, rồi tiện tay đóng cửa lại.

Trình Vũ Duy lùi lại một bước, tay chống lên bồn rửa mặt mới đứng vững, không gian phòng tắm không lớn lắm, nếu cậu đứng không vững sẽ ngã thẳng vào bồn cầu.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" Tạ Mạch tức giận hạ thấp âm thanh, "Đập nát phòng ký túc của tôi còn chưa đủ, bây giờ còn chạy đến đây muốn đập bà của tôi hay gì?"

"Ai, ai đập bà của cậu làm gì!" Trình Vũ Duy cũng lộ ra âm thanh tức giận, "Hôm nay tôi đi siêu thị mua đồ, trên đường nhìn thấy bà của cậu bị ngã, tôi liền tốt bụng đỡ bà ấy dậy, tôi còn cho bà ấy xem thẻ sinh viên cho bà ấy yên tâm để tôi đưa về nhà. Trước đó tôi căn bản không biết đó là bà của cậu được không!"

Nếu sớm biết như vậy, khi đó cậu đã....không đúng, giúp đỡ người già là chuyện đương nhiên, chẳng qua lúc sau nên nhanh chóng tìm cái cớ để rời đi mới là phải đạo.

"Thật sao?" Tạ Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Được, tôi thay mặt bà tôi cảm ơn cậu, nhưng mà...."

Hắn tiến lên một bước, nắm lấy vai Trình Vũ Duy đẩy qua một bên, cậu cảm giác được lực đẩy khá lớn nhưng lại không kịp né tránh, ngay lập tức cậu ngã ra đất, may mắn người này đổi hướng, nếu như đẩy thẳng về phía sau thì cậu đã ngã ngồi lên bồn cầu rồi.

Nhưng hiện tại cậu không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ biết người này đã đẩy cậu, còn đẩy cậu đến độ ngã nhào ra sàn, hắn nên biết rằng từ nhỏ đến lớn đều chỉ có Trình Vũ Duy đánh người khác, người duy nhất dám đánh đít cậu cũng chỉ có mẹ, mà khi đó cậu mới có năm tuổi, còn bây giờ, người này lại dám đẩy cậu!

"Cậu muốn làm gì!" Trình Vũ Duy từ dưới đất bò dậy, đè nén âm thanh rống giận, hung hăng trừng mắt nhìn cái người vẻ mặt bình tĩnh kia, nếu không phải sợ bà cậu ta nghe thấy thì cho dù hôm nay có ngã vào bồn cầu cậu cũng muốn dí đầu của tên kia vào trước.

"Tôi biết cậu tìm tôi gây rối là bởi vì bạn gái của cậu," Tạ Mạch nhàn nhạt nói, "Nhưng mà trước đây tôi không biết cô ta là bạn gái của cậu, cậu trước đập phòng ký túc của tôi, sau lại giúp đỡ bà tôi khi bà bị ngã, cho nên tôi đẩy cậu một cái coi như là thanh toán xong, cậu về nhớ giữ bạn gái mình cho kĩ vào."

Tạ Mạch nói xong liền ra khỏi nhà tắm và trở về phòng ngủ của mình, để lại Trình Vũ Duy ngơ ngác trừng mắt nhìn hướng hắn rời đi hồi lâu mới phản ứng lại, vì thế cũng nhanh chân đi vào, người kia đã cởi bỏ tây trang, giờ chỉ mặc một chiếc áo sơmi và ngồi trên sô pha uống nước.

"Tôi nói rồi," Trình Vũ Duy nén giận ngồi bên cạnh hắn, "Cậu không nghe nhầm chứ? Cậu trước cướp bạn gái tôi, tôi mới đập phòng ký túc của cậu, sau đó tôi còn giúp bà của cậu, hiện tại cậu lại đẩy tôi một cái, đây là lấy oán trả ơn hay gì?"

Trình Vũ Duy nhìn chằm chằm cái người nghiêm túc kia, thiếu chút nữa đã bị bề ngoài tô vàng nạm ngọc của hắn lừa gạt.

Tạ Mạch quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt cười, nói: "Rõ ràng là bạn gái cậu chạy tới dụ dỗ tôi trước, cậu lại đập phòng ký túc của tôi, cậu đắc tội với tôi nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi lại vì cậu đã giúp đỡ bà của mình mà giảm đi 90% tội lỗi, cho nên chỉ đẩy cậu một chút. Sao, cậu cảm thấy như thế là quá nhẹ đúng không?"

Nói xong, hắn nhìn Trình Vũ Duy với vẻ mặt vừa thắc mắc, vừa tức giận khiến đối phương không nói nên lời trong một khoảng thời gian dài, chờ đến khi Trình Vũ Duy vắt hết óc mới nghĩ ra được vài lời hay thì Tạ Mạch lại như chợt hiểu ra, nói: "À phải rồi, tôi không nên nói như vậy về một cô gái, như thế là tôi lấy oán trả ơn rồi, vậy chút nữa tôi mời cậu ăn cơm, tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cậu. Thế là được rồi đúng không?"

"..." Trình Vũ Duy không nói gì, một lần nữa không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn hắn, người kia lại bắt đầu trưng ra vẻ mặt bình tĩnh mà ngồi uống nước. Cậu cảm thấy người này thật sự làm cậu rất khó chịu, nhưng cậu lại không nghĩ ra cách nào để phản bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.