Vài giây sau, Trình Vũ Duy mới thở ra một hơi, cậu mỉm cười, hạ giọng nói: "Tôi phá phòng ký túc của cậu, hẳn là sẽ làm cậu tốn không ít thời gian dọn dẹp ha? Với lại, đồ trên giường muốn mua cũng sẽ tốn không ít tiền phải không?"
"Không sao cả," Tạ Mạch bình tĩnh đặt ly nước xuống, "Một tháng lương của tôi là đủ."
Trình Vũ Duy gật gật đầu: "Ầu, tiền lương...Cái gì?" Cậu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tạ Mạch, "Cậu đi làm rồi?"
"Đúng vậy," Tạ Mạch trầm ngâm nhìn cậu, "Ở một công ty phần mềm."
"Thế lương được bao nhiêu?"
"Lương cơ bản là ba ngàn, nếu tham gia làm phần mềm cho dự án sẽ có hoa hồng, trung bình một tháng tầm sáu bảy ngàn."
"Cậu," Trình Vũ Duy có chút cạn lời, "Cậu mới là sinh viên năm nhất, sao có thể làm nhân viên chính thức? Quản lý không thèm quan tâm cậu còn là sinh viên sao?"
Tạ Mạch thả tay: "Bởi vì tôi đã gửi một chương trình tôi viết cho quản lý bộ phận sản phẩm của họ sau kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó họ đồng ý nhận tôi. Còn không cần tôi phải lên công ty hằng ngày, khi nào có dự án thì sẽ nghe theo giám đốc sắp xếp là được."
Trình Vũ Duy nhớ ra, thằng oắt này là một học sinh giỏi, còn là học sinh giỏi luôn đứng số 1, giỏi đến mức bà của cậu ta sẽ dùng mọi cách để khoe về thành tích của cậu ta ở trường.
Trình Vũ Duy có chút không thoải mái, cậu từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-hoc-sinh-gioi/2875545/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.