"Cậu ổn hơn chưa?" Dư Xuyên dựa vào lưng Trình Hạo, bàn tay giúp hắn xoa thái dương, mái tóc ngắn của Trình Hạo làm nhột nhột lòng bàn tay của y.
"Gần đến nơi rồi." Thấy không thể níu kéo, Trình Hạo đành phải đặt Dư Xuyên xuống lấy cỏ đuổi rắn ra khỏi miệng.
"Phía trước có một khu rừng rắn, mọi người cầm lấy cỏ đi." Thường Duật bình tĩnh liếc nhìn khu rừng chết chóc trước mặt, đưa một ít cỏ đuổi rắn cho Trương Thiên Sư.
Trình Hạo cũng cầm một ít đưa cho Dư Xuyên, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Rừng rắn? Trong rừng này có rắn sao?"
"Còn hơn thế nữa." Có lẽ lời nói của Trương Thiên Sư đã kích thích tới Thường Duật, hắn ta tránh né ánh mắt của Trình Hạo một chút, "Chờ lát nữa mọi người đi theo tôi, đừng đi sai một bước."
"Được rồi." Trình Hạo đoán trước được sau này có thể sẽ gặp rắc rối, trong tiềm thức nắm lấy tay Dư Xuyên, đi theo phía sau Trương Thiên Sư.
Thường Duật dẫn đầu bước vào rừng cây khô, bước chân xào xạc trên những chiếc lá già và mục nát.
Không biết khu rừng này khô héo từ lúc nào, biển rừng xung quanh cũng không hợp nhau, như thể bất ngờ gặp phải tai họa. Có những con mòng biển màu nâu xám mọc trên những thân cây trơ trụi, vừa bước vào đã có thể ngửi thấy hơi thở ẩm ướt và lạnh lẽo.
"Quái lạ, sao khi tôi đến lại không đi ngang qua đây?" Trương Thiên Sư nghi ngờ hỏi.
Thường Duật nói: "Đây là một con đường khác, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi/2523425/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.