Chương trước
Chương sau
Sau khi dỗ Hề Nam xong, Trì Ngôn cũng thấy mình nên chính thức xin lỗi cậu:

"Cảm ơn em đã giúp anh, Tây Nam. Anh không hề có ý định đồng ý với hắn ta... Anh không nên nói với em như vậy. Sau khi em đã giúp anh mà anh lại nói thế, xin lỗi em nhé."

Tuy việc tay vẫn bị đối phương nắm lấy có hơi kỳ lạ, nhưng Trì Ngôn vẫn thành thật nhìn vào mắt Hề Nam mà nói.

Lông mi Hề Nam khẽ run, ánh mắt cậu rời khỏi Trì Ngôn: "Ừ."

Hai người chìm vào im lặng.

Liếc mắt thấy Hề Nam dường như không có ý định buông tay mình ra, Trì Ngôn đành phải phá vỡ sự im lặng: "Vậy từ hôm nay chúng ta coi như là bạn bè nhé?"

Hề Nam dường như không muốn giải thích lý do tại sao mình vừa khóc, Trì Ngôn cũng tinh tế không hỏi đến.

Tuy Hề Nam khóc rất khó hiểu, nhưng không biết vì sao anh lại thấy rất đáng yêu.

"Chúng ta là bạn bè rồi sao?" Hề Nam hỏi ngược lại, giọng điệu có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Đương nhiên rồi." Thấy cậu dùng khuôn mặt gần như không chút thay đổi biểu cảm mà làm ra vẻ mặt không thể tin được, Trì Ngôn thấy hơi buồn cười. "Để anh giới thiệu lại với bạn nhỏ Tây Nam nhé, anh tên là Trì Ngôn, Trì trong nước ao, Ngôn trong ngôn luận."

Hề Nam hơi không vui khi bị gọi là bạn nhỏ, nhưng nghe lại thấy rất thân mật, không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành lặng lẽ đỏ tai. May mà Trì Ngôn không chú ý thấy.

"Trì Ngôn." Hề Nam đọc lại tên anh một lần, thầm nghĩ sao tên của Trì Ngôn lại hay như vậy. "Hề Nam..." Cậu nghĩ ngợi một chút, không biết giải thích tên mình thế nào, bèn nắm lấy tay Trì Ngôn, dùng ngón tay viết từng nét từng chữ lên đó.

Trì Ngôn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, nhưng cũng đoán ra được từ những nét chữ phức tạp của Hề Nam rằng hóa ra anh vẫn luôn hiểu nhầm họ của cậu, chữ Hề của cậu không phải là "Hề" trong "Tây". Vừa viết, Hề Nam vừa nói tiếp: "Là Hề trong hề lạc."

Không biết vì sao, Trì Ngôn không thích nhìn Hề Nam với dáng vẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh này lại dùng từ "hề lạc" để giải thích họ của mình. Thấy Hề Nam đã viết xong, anh liền nắm lấy tay cậu, lắc lắc: "Vậy em thêm anh vào là Khê trong suối nhỏ."

...Hề Nam lần đầu tiên cảm thấy tên mình cũng thật đẹp.

Thì ra cũng có người giải thích cho cậu như vậy... Cậu nghĩ hay là hôm nay đổi tên thành Khê luôn nhỉ.

Thấy Hề Nam có vẻ đang ngẩn người suy nghĩ gì đó, Trì Ngôn không nhịn được mà véo má cậu một cái. Anh chưa từng thân mật với ai như vậy, nhưng với Hề Nam - rõ ràng là một anh chàng đẹp trai, lạnh lùng, nhưng Trì Ngôn lại thấy cậu đáng yêu ở mọi chỗ, không nhịn được muốn véo má cậu để nhìn vẻ ngoan ngoãn của cậu.

"..." Hề Nam không từ chối, cũng có thể là không kịp từ chối. Đang lúc cậu suy nghĩ có nên véo lại mặt Trì Ngôn không thì Trì Ngôn đã nắm tay cậu định rời đi.

Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, sau tiết hai buổi sáng thì hôm nay Trì Ngôn không còn tiết học nào nữa. Bạn bè bình thường thì sẽ làm gì nhỉ? Trì Ngôn không rõ lắm, nhưng anh biết giờ ăn trưa phải ăn cùng bạn bè.

Bị dắt đi một cách ngoan ngoãn, Hề Nam không hỏi gì cả, tâm trí cậu hoàn toàn đặt trên bàn tay đang nắm lấy tay mình của Trì Ngôn... Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày thật sự trở thành bạn bè với Trì Ngôn, chưa từng nghĩ đến việc Trì Ngôn nhìn thấy cậu khóc mà không hề tỏ ra chán ghét.

Trì Ngôn thật sự quá tốt rồi.

—— Cậu đã yêu Trì Ngôn từ cái nhìn đầu tiên.

Từ ngày cậu bước vào trường, đã nhìn thấy Trì Ngôn, đại diện học sinh ưu tú, đang phát biểu tại lễ khai giảng.

Ban đầu, Hề Nam còn đang lơ đãng nhìn về phía xa, thả hồn theo mây gió, bỗng nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh "Đẹp trai quá", "Soái ca quá", Hề Nam nhìn theo ánh mắt của họ hướng lên sân khấu, đúng lúc Trì Ngôn mỉm cười nhìn xuống phía dưới.

Hề Nam không rõ Trì Ngôn có nhìn thấy cậu hay không, nhưng trong lòng cậu lúc ấy chỉ có hình bóng của Trì Ngôn.

... Anh ấy phát sáng sao?

Lần đầu tiên Hề Nam biết được, thì ra chỉ cần nhìn một người thoáng qua, cũng có thể thật sự cảm nhận được cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" như trong phim ảnh.

Chưa từng có bạn bè, cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương, Hề Nam không biết cảm giác đó là gì, chỉ cảm thấy ánh hào quang của Trì Ngôn thật sự quá chói lọi, ngũ quan tinh tế cùng giọng nói dễ nghe, không có điểm nào mà Hề Nam có thể chối từ.

Cậu cảm thấy dường như tất cả những từ ngữ như "đẹp trai", "xinh đẹp", "đáng yêu", "xinh xắn" đều có thể dùng để miêu tả Trì Ngôn. Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn, một mớ cảm xúc rối bời quấn lấy nhau, khiến cậu không thể nào phân định được cảm xúc của mình, nhưng cậu cảm thấy hình như mình đã hiểu được thế nào là "độc nhất vô nhị".

Cậu chỉ biết, Trì Ngôn là duy nhất, chỉ cần nhìn anh một cái, tim cậu đã đập nhanh đến lạ thường.

Ánh mắt Hề Nam cứ dán chặt vào Trì Ngôn, mãi đến khi Trì Ngôn xuống khỏi sân khấu mới lưu luyến chuyển đi. Cậu vẫn muốn được nhìn Trì Ngôn thêm một chút nữa... hoặc có lẽ một chút cũng không đủ, Hề Nam nghĩ.

Về đến ký túc xá, Hề Nam lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu: Tại sao nhìn một người lại thấy người đó phát sáng?

Không tìm được câu trả lời, nhưng lại thấy một câu hỏi khác: Cảm giác thích một người là gì? Anh ấy phát sáng kìa.

Thì ra đây chính là thích sao?

Cảm giác thích đến thật nhanh...

Không, Hề Nam nghĩ, cậu đã đợi gần mười tám năm, hôm nay cuối cùng cũng gặp được "người mình thích".

Chàng trai mười tám tuổi hai mét Hề Nam, lần đầu biết yêu, kích động đi vòng vòng trong phòng, xoay quanh chiếc giường của mình mấy vòng, cậu cảm thấy lúc này mình nên ra sân vận động chạy mười vòng rồi quay lại, thế là quyết định ra ngoài chạy bộ.

Vừa chạy vừa nghĩ, Trì Ngôn có thích con trai năng động không? Trì Ngôn có thích con trai cao hơn mình không? Trì Ngôn có thích con trai mặc áo màu xanh không?

... Trì Ngôn có thích con trai không?

Cậu không biết, Hề Nam chạy một lúc thì bắt đầu nản lòng, cậu cái gì cũng không biết.

Nhưng dù Trì Ngôn có thích cậu như thế này hay không... thì cậu vẫn sẽ thích Trì Ngôn.

Hề Nam, đang say trong men tình đầu, nghiêm túc phân tích bản thân, cậu cảm thấy mình cũng có vài ưu điểm, nhưng nghĩ đến những lời bạn học từng nói với mình——

"Sao mày lại khóc? Cao thế này mà cứ khóc nhè thì ghê quá!"

"Không ngờ Hề Nam lại không nam tính chút nào..."

Nhưng càng nghe, cậu lại càng khóc nhiều hơn, cậu cũng không muốn khóc, nhưng chỉ cần xúc động một chút là cậu không thể nào kiểm soát được.

Cậu cũng không muốn khóc mà.

Nhưng chẳng ai nghe cậu giải thích.

Vì vậy, Hề Nam không còn giao tiếp với họ nữa, không còn chơi bóng cùng họ nữa, không tham gia bất kỳ hoạt động nào của họ nữa, từ chối những mối quan hệ bạn bè chưa kịp hình thành, đóng cửa trái tim với tất cả mọi người.

Hề Nam vốn đã có vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, lại cố tình tỏ ra xa cách, khiến những cô gái nhỏ lấy hết can đảm đến gần cậu cũng phải im lặng.

Không phải Hề Nam cảm thấy bị tổn thương bởi những lời nói đó, cậu hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, vì vậy cũng cảm thấy không cần thiết phải duy trì cái gọi là "tình bạn" với họ.

Những người đó không đáng để cậu lãng phí thời gian, sau khi quen với việc ở một mình, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với việc tụ tập với một đám người nói những chuyện cậu không hứng thú, Hề Nam cảm thấy, một mình không giao du với ai thật sự là tốt nhất.

Trì Ngôn là người đầu tiên sau bao nhiêu năm khiến cậu muốn đến gần.

Nếu Trì Ngôn nói nhiều, vậy cậu sẽ lắng nghe, sau mỗi câu anh nói đều phải đáp lại, không thể để anh cảm thấy cậu không kiên nhẫn.

Nếu Trì Ngôn ít nói, vậy... vậy cậu sẽ cố gắng nói nhiều hơn... cậu phải cố gắng nói nhiều hơn.

Nếu... nếu Trì Ngôn cũng thấy cái cơ địa dễ khóc của cậu thật kinh tởm thì sao?

Hề Nam chưa từng cảm thấy "tự ti", nhưng hễ cứ dính đến hai chữ "Trì Ngôn", cậu lại luôn nghĩ đến những điều tiêu cực... Cậu không nhịn được, giống như việc xúc động sẽ rơi nước mắt vậy, không nhịn được nghĩ, lỡ như Trì Ngôn cũng ghét cậu thì sao?

Cứ nghĩ đến cảnh Trì Ngôn ghét bỏ mình là cậu không chịu nổi, nghĩ thế nào cũng thấy, thà rằng Trì Ngôn không quen biết cậu còn hơn, cái gì cũng tốt hơn việc Trì Ngôn ghét cậu.

Cùng lúc với việc có được "tình yêu", cậu đánh mất sự "không quan tâm" và "thờ ơ", có được "sự tự ti" mà bất kỳ ai thầm mến đều sẽ trải qua.

Hình như cậu thật sự có rất nhiều khuyết điểm...

Còn Trì Ngôn lại là người phát sáng, anh ấy quá ưu tú.

Sự tự ti của kẻ thầm mến đặt bản thân ở vị trí thấp nhất, không nỡ cũng không dám chạm vào người mà lúc này cậu muốn nâng niu trong lòng bàn tay, người mà nhìn thế nào cũng thấy ưu tú đến mức không ai sánh bằng.

Thôi thì cứ như vậy đi, chỉ cần được nhìn Trì Ngôn mỗi ngày là tốt rồi... Nếu có thể làm bạn... Nếu có thể làm bạn, ừm, nếu có cơ hội thì hãy nghĩ đến chuyện này sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.