Trì Ngôn đang phải trải qua màn tỏ tình lần thứ tám của người trước mặt. Trước đó, anh đã thẳng thừng từ chối hắn ta bảy lần.
Chịu hết nổi cái mặt dày của đối phương, dù bị từ chối thế nào vẫn cứ đeo bám dai dẳng. Anh đã từ chối tất cả hoa và thư tình hắn tặng, vậy mà hắn vẫn có thể cầm loa, dùng những lời tỏ tình sến súa lỗi thời không biết bao nhiêu năm để bày tỏ tình cảm với anh.
Cứ đến giờ ra chơi là y như rằng hắn lại đứng chặn ở cửa lớp anh vẫy tay, dùng ánh mắt như cún con nhìn anh tha thiết, làm ầm ĩ đến mức cả khoa đều biết hotboy khoa Trì Ngôn có một kẻ ái mộ cuồng nhiệt như thế.
“Tiểu Ngôn, mình thật sự thích cậu, mình…”
“Được rồi, tôi đã biết cậu thật sự thích tôi rồi, nhưng tôi cũng thật sự không có chút tình cảm nào với cậu, tôi thậm chí còn chẳng biết cậu là ai.” Trì Ngôn ngắt lời. Anh đã nghe hắn ta nói những lời si tình đến cả vạn lần, sự bực bội trong lòng chất chồng như núi, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc lộ ra.
“Nhưng mà… nhưng mà lỡ như cậu thử chấp nhận tôi, biết đâu cậu sẽ phát hiện ra mình có thể yêu tôi được chứ? Cho tôi một cơ hội đi, Tiểu Ngôn, tôi tên là…”
“Dừng lại. Bạn học này, tôi không quan tâm cậu tên là gì, nhưng hành vi của cậu đã bắt đầu khiến tôi cảm thấy phản cảm. Xin cậu hãy dừng lại đúng lúc, đừng để tôi nảy sinh ác cảm với cậu.” Trì Ngôn hoàn toàn không muốn nghe thêm nữa. Anh quyết định nếu tên này còn tiếp tục lải nhải, anh sẽ cho hắn một trận.
“Tiểu Ngôn…” Chàng trai trước mặt có vẻ sốt ruột, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, nghiến răng tiến sát lại gần Trì Ngôn.
Trì Ngôn nhất thời chưa kịp phản ứng, anh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn, lúc này khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn khiến anh hơi lúng túng.
Tuy chưa hoàn toàn phản ứng kịp, nhưng cơ thể theo bản năng đã bắt đầu điều chỉnh vị trí tay, để lát nữa khi đối đầu có thể giành được thế chủ động. Sau một hồi phân tích, Trì Ngôn cảm thấy đối phương không chịu nổi sự từ chối dứt khoát của mình, vì yêu sinh hận nên quyết định sẽ đấu một trận thật sự với anh.
Thấy tên biến thái sắp áp sát, Trì Ngôn đang chuẩn bị ra tay thì lại hơi sững người.
Bởi vì anh đoán sai rồi, tên biến thái này hình như muốn cưỡng hôn anh——
Đậu má.
Trì Ngôn đang định nghiêng đầu né tránh rồi đánh cho hắn ta tàn phế thì nghe thấy một tiếng xé gió, “Xoẹt” một cái tiến gần bọn họ.
Ngay sau đó, bóng người tạo ra tiếng gió kia đấm thẳng vào mặt tên biến thái, đầy sát khí. Tiếng kêu đau đớn của tên biến thái khiến Trì Ngôn cũng theo đó mà thót tim. Anh như thấy được giây tiếp theo tên biến thái sẽ phun ra một ngụm máu.
Người tới lại không dừng tay, xách tên biến thái bị cậu đánh cho lệch mặt lên, ấn vào tường, cong gối thúc mạnh vào hạ bộ hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết của tên biến thái lại vang lên, nhưng tiếc là cảnh tượng máu me be bét mà Trì Ngôn tưởng tượng đã không xảy ra.
Cậu buông tay, tên biến thái bị đánh ngã dúi dụi xuống đất. Trì Ngôn chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn, cùng với việc cậu lại bổ thêm một cú đạp lên người tên biến thái, như thể đang đá một thứ rác rưởi nào đó.
"Cút."
Vị "anh hùng" này đến nhanh như chớp, ra tay cũng nhanh như chớp, đến nỗi Trì Ngôn chưa kịp nhìn thấy mặt cậu, chỉ thấy bóng lưng cao khoảng một mét chín, đôi chân trông vừa dài vừa gợi cảm. Đang lúc Trì Ngôn dùng ánh mắt "soi" đối phương thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của cậu.
Trời ơi, đúng gu của tui rồi.
Sau khi tên biến thái vừa lăn vừa bò chạy mất dạng, vị soái ca này vẫn không quay người lại. Trì Ngôn đợi mãi, tiến lên hai bước chọc chọc vào eo cậu, chàng trai này mới cứng đờ xoay người lại nhìn anh.
Nhan sắc của cậu chàng hoàn toàn xứng với giọng nói, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, khí chất ngút trời chắc là nói về người như cậu. Trì Ngôn nhướng mày, tâm trạng rất tốt hỏi chàng trai mặt không cảm xúc: "Em là?"
"..." Chàng trai dường như vẫn còn đang trong trạng thái đơ ra, nghe thấy lời Trì Ngôn nói mới hoàn hồn, mím môi đáp: "...Hề Nam."
Sau đó hình như cảm thấy mình nói ít quá, có vẻ hơi lạnh nhạt nên lại bổ sung thêm một câu: "Em tên là Hề Nam."
"Tây Nam?" Trì Ngôn lập tức nhớ kỹ cái tên nghe rất dễ nhớ này, lặp lại một lần, thấy vẻ mặt Hề Nam dường như dịu đi đôi chút thì không nhịn được muốn trêu chọc cậu: "Em biết anh là ai không?"
[1]: (*): Tây Nam với Hề Nam trong tiếng Trung na ná nhau: 西南 (Tây Nam - Xī Nán) - 奚南 (Hề Nam - Xī Nán)
"Có." Hề Nam trông có vẻ ít nói, hỏi gì đáp nấy dường như hơi khó khăn với cậu, nhưng hình như cậu cũng biết mình kiệm lời, lại bổ sung thêm: "Em biết, anh là Trì Ngôn."
"Nếu em đã biết anh, vậy em hẳn cũng biết người vừa bị em tấn công tàn nhẫn kia là ai rồi nhỉ?" Trì Ngôn nghĩ, cậu chàng này chắc cũng là một trong những người hóng hớt trong trường biết tên biến thái kia điên cuồng đến mức nào, chỉ là có lẽ là fan nhỏ của mình, thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ.
"..." Hề Nam lại im lặng, nhưng vẻ mặt lại có vẻ tức giận hơn lúc nãy, tuy rằng cơ bản không nhìn ra thay đổi gì, nhưng Trì Ngôn vẫn luôn quan sát cậu nên đã rút ra kết luận này.
Cậu hình như không có ý định trả lời câu hỏi này, nhưng Trì Ngôn lại như nghe thấy cậu khẽ "chậc" một tiếng.
Hình như vừa khinh thường vừa lạnh nhạt với tên biến thái, xen lẫn sự phản cảm và ghê tởm.
Tất nhiên, Trì Ngôn không chắc mình có nghe nhầm hay không, hơn nữa việc khẽ "chậc" một tiếng dường như không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của Hề Nam.
"Sao không trả lời?"
Trì Ngôn tính tình không tốt, không cho phép người khác không trả lời câu hỏi của mình, sau khi đoán Hề Nam có lẽ là fan nhỏ của mình, rõ ràng càng thêm tùy tiện.
"Ừm." Hề Nam bĩu môi, tuy động tác rất nhỏ, nhưng lần này Trì Ngôn chắc chắn mình đã bắt được.
Trong lòng anh cười thầm, xem ra tính cách của Hề Nam không lạnh lùng như vẻ ngoài.
Thật muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm hơn trên khuôn mặt đẹp trai này.
Nghĩ vậy, Trì Ngôn bắt đầu nghịch ngợm bịa chuyện: "Vậy em chắc cũng biết, hắn ta theo đuổi anh lâu rồi, hôm nay lại đến đây tỏ tình với anh. "
Vừa dứt lời, Trì Ngôn phát hiện tâm trạng của Hề Nam dường như kích động hơn lúc nãy một chút, thay đổi ở chỗ môi cậu mím lại.
"Thực ra thì, hôm nay anh còn đang nghĩ, hay là để hắn ta thể hiện thêm chút nữa thì anh sẽ đồng ý." Lần này rõ ràng tâm trạng Hề Nam thay đổi rất nhiều, thậm chí còn nắm chặt tay, ra vẻ muốn đánh tên biến thái thêm lần nữa. "Nếu em không đến, biết đâu... Em hiểu mà, nếu anh đồng ý rồi, thì lúc này em chính là đang đánh bạn trai chưa-tỏ-tình-thành-công của anh đấy."
Hề Nam cúi đầu, nét mặt có vẻ u ám, Trì Ngôn không nhìn thấy, nhưng đoán chắc lúc này cậu đang rất giận.
Trì Ngôn vốn không phải người tốt gì, bỗng nhiên thấy mình hơi quá đáng, người ta đã giúp mình rồi mà còn bịa chuyện linh tinh khiến cậu chàng giận, đang định mở lời xin lỗi: "Xin lỗi, anh..."
Chưa dứt lời, Hề Nam đã giơ tay lên. Trì Ngôn tưởng mình sắp bị đánh thì lại thấy Hề Nam quay lưng về phía anh.
...Hử?
Trì Ngôn không biết có phải mình ảo giác hay không, anh cảm thấy Hề Nam lúc này hình như đang run rẩy. Tưởng tượng ra cảnh chàng trai cao lớn đẹp trai bị mình chọc giận đến run người, Trì Ngôn hơi hoảng: "Xin lỗi, anh..."
Anh luống cuống tiến lên nắm lấy tay Hề Nam.
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn không liên quan đến những gì Trì Ngôn tưởng tượng, nhưng lại càng khiến anh chấn động hơn——
Chàng trai cao mét chín trước mặt, lúc này mắt đã hơi đỏ hoe, đang lặng lẽ dùng tay lau nước mắt.
Tuy không biết Hề Nam vì sao lại khóc, nhưng Trì Ngôn hoàn toàn hoảng loạn: "Sao vậy? Tây Nam? Tây Nam? Xin lỗi, anh..."
Giọng nói lạnh lùng như lúc trước dường như đang cố gắng kiềm chế để giữ bình tĩnh, nhưng giọng điệu nghẹn ngào ở cuối câu và chút âm mũi khi khóc vẫn tố cáo chủ nhân của giọng nói.
Em ấy đang khóc!!!
Trì Ngôn kinh ngạc, cuống quýt lau nước mắt cho Hề Nam. Phát hiện mình đã bị Trì Ngôn nhìn thấy, Hề Nam cũng không còn lặng lẽ lau nước mắt nữa, cậu nắm lấy tay Trì Ngôn, lặp lại một lần nữa:
"Đừng đồng ý với hắn ta."
Giọng điệu chắc chắn, nhưng dường như lại mang theo chút cầu khẩn.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc, mắt đỏ hoe, vẫn còn đang rơi lệ của cậu, Trì Ngôn thật sự không nhịn được mà mỉm cười:
"Được rồi, ngoan, là lỗi của anh, anh không nên trêu em, anh không thể nào đồng ý với hắn ta."
"Được." Sau khi nhận được lời hứa, Hề Nam vẫn không buông tay Trì Ngôn ra, dùng tay còn lại lau nước mắt, khôi phục lại hình tượng lạnh lùng băng giá, vô cảm với mọi thứ trên đời.
Nhưng chút đỏ hoe còn đọng lại nơi khóe mắt vẫn vô tình tiết lộ sự thật rằng cậu vừa mới khóc.
"Vậy là anh đã hứa với em rồi." Giọng nói chín chắn, điềm tĩnh lúc này đã không còn chút nghẹn ngào nào như vừa rồi, nhưng Trì Ngôn vẫn nghe ra được vẻ dè dặt như một đứa trẻ đang hỏi người lớn "Hôm nay có mua kẹo cho con không?".
"Ừ ừ, anh hứa với em rồi."
Tuy không biết cậu ấy đang nói đến lời hứa nào, nhưng Hề Nam lúc này thật sự quá đáng yêu, Trì Ngôn cảm thấy dù là yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý dỗ dành cậu trước đã.
Nguy rồi, hình như hơi giống mấy thằng khốn nạn làm sai chuyện rồi dỗ dành bạn gái qua loa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]