Phó Tử Mặc đổ cháo ra bát rồi đem đến bên cạnh Đường Hân, Đường Hân ngoan ngoãn ăn cháo, vừa ăn hết cháo trước mặt bỗng xuất hiện thêm một cốc nước ấm. Đường Hân ngẩng đầu nhìn cậu rồi đưa tay nhận lấy. Phó Tử Mặc ngồi xuống mép giường bốc thuốc rồi đưa cho cô.
“Thuốc của cậu. Cẩn thận nước còn nóng”.
“Cảm ơn cậu. Phó Tử Mặc.” Đường Hân nhận lấy rồi chậm rãi uống xong thuốc.
“Được rồi! cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở sô pha, có gì gọi tôi nhé.” Phó Tử Mặc dọn bát ra ngoài.
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo bóng lưng của cậu Đường Hân chợt nhớ đến ba, mỗi lần cô bệnh, dù có bận đến mấy ông cũng sắp xếp về thăm cô sớm nhất có thể.
Được đối phương chăm sóc, Đường Hân có cảm giác… dường như mình đã trở về nhà… Thuốc rất nhanh có tác dụng, Cô từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Hân sốt không cao, rất nhanh liền hạ sốt. Cảm giác cổ họng có hơi khô, Đường Hân xuống giường đi lấy nước uống. Cô vừa bước ra khỏi phòng đã thấy hình ảnh thiếu niên nghiêm túc giải bài tập. Đường Hân đi đến bên cạnh cậu, Phó Tử Mặc nghe được bước chân cũng chậm rãi ngẩng đầu. Cậu ân cần hỏi:
“Tỉnh rồi à? Cậu thấy sao rồi?”
“Ổn rồi, cảm ơn cậu.”
Phó Tử Mặc lấy tay đặt lên trán cô, phát hiện không còn nóng nữa cậu mới yên tâm.
Phó Tử Mặc đem sách vở trên bàn bỏ hết vào balo.
“Tôi có nấu một ít cháo đặt ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551098/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.