Nghe tiếng đáp lời của cô, Phó Tử Mặc mới tìm tư thế bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô trên giường. Nằm trên nệm mềm mại Đường Hân thoải mái chọn tư thế hợp ý, miệng khẽ kêu “ưm” một tiếng, xem ra rất hài lòng. Phó Tử Mặc thấy vậy khoé môi bất chợt nở nụ cười. Cậu lấy chăn đắp lên người cô rồi lặng lẽ trở về nhà.
Thấy Phó Tử Mặc về, bà lão đang ngồi thêu tranh trên ghế nhanh chóng đứng dậy, ân cần hỏi.
“Con về rồi à? Đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn thì để bà đi hâm nóng cơm lại cho con.”
“Dạ thôi ạ, để con tự làm, bà ngoại, không còn sớm nữa bà mau vào nghỉ ngơi đi, mai rồi lại làm tiếp cũng không muộn.”
“Giờ còn chưa tới 8 giờ mà. Bà làm tới 8 giờ rồi đi ngủ. Đừng xem thường bà vẫn còn khoẻ lắm.”
Phó Tử Mặc nghe vậy thì mỉm cười:
“Con biết bà khoẻ nhưng mà cũng không thể vì bản thân còn khoẻ mà xem thường chuyện này được. Hơn nữa buổi tối không đủ ánh sáng sẽ ảnh hưởng nhiều đến mắt…”
“A thôi được rồi, bà biết rồi, lập tức đi nghỉ ngơi đây, cháu cứ lải nhải mãi bà đau đầu luôn này.” Bà ngoại trong lòng rất vui vẻ khi được cháu trai quan tâm nhưng lại tỏ vẻ nhức đầu khi nghe thiếu niên lải nhải. Bà nhanh chóng thu dọn đồ rồi trở về phòng, trước khi đi nói với Phó Tử Mặc một tràng câu:
“Cháu cũng nhanh ăn cơm rồi nghỉ ngơi, đừng chỉ nói mỗi mình bà. Nhìn xem đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551097/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.