S01 âm hồn bất tán luôn phá huỷ tâm trạng của cô. Đường Hân tức giận không thèm phản ứng nó. S01 tưởng bản thân nói không đủ lớn vì thế những câu sau nó điều chỉnh âm lượng lên gấp bội. Đường Hân nghe đến phát bực. Lớn giọng quát:
“Mi có im lặng một chút hay không? Suốt ngày cứ nhiệm vụ, nhiệm vụ ta nghe thôi cũng đã nhức não. Cuối tuần mà cũng bắt người ta lao động nữa, có còn nhân tính hay không!!!” nói xong cô mới phát hiện mình nói lời thừa: Đệt, máy móc mà có nhân tính mới là chuyện lạ, đúng là giận quá mất khôn. Đường Hân tự nhận mình thông minh hiện tại lại mắng cái máy như vậy cảm giác chột dạ không dám ngẩng cao đầu. Dù sao có chết cô cũng không thừa nhận mình lại nói một câu ngu ngốc như thế.
S01 cũng không để ý rối rắm của cô. Nó vẫn là bình tĩnh nói thêm:
[Cuối tuần thì vẫn phải kiếm ăn nha. Chủ nhân hiện tại cô nên ý thức, bản thân cô rất nghèo đấy. Nếu thực sự không làm nhiệm vụ cô rất nhanh sẽ không có cái để ăn nha!]
Đường Hân bất thình lình nhận một mũi tên trí mạng từ hệ thống, vẻ mặt ngông cuồng nhanh chóng biến mất tâm. Biết chọn ngay chỗ đau của cô mà bắn, lợi hại!
Mặc dù tức giận nhưng cô lại không có lý lẽ để phản bác nó. Cô đúng thật rất rất nghèo… Hic đành vậy, cô chỉ còn cách vác cái thân tàn này đi bươn trải thôi.
Bầu trời cũng ngà ngà tối, đèn đường xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551072/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.