“Hân Hân, lại đây phụ mẹ trông em với.”
“Vâng. Tới đây…” Đường Hân khó khăn đáp.
[Hệ thống, ta không biết trông con nít. Càng không muốn trông nó, làm sao bây giờ?]
[Đường Hân tiểu thư, ta không biết.]
[Xì, biết ngay là ngươi chả có tác dụng gì mà.]
[-_-]…
Đứa nhóc Đường Minh năm nay đã hơn bốn tuổi, là một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, khác hẳn hoàn toàn ba mẹ và chị của nó. Chính vì như vậy, Bạch Mẫn cùng Đường Minh Bắc đều tin rằng tương lai của con trai mình sau này sẽ rộng mở hơn họ, không cần phải suốt ngày ở cái vùng biển này cực khổ kiếm miếng ăn. Đường Hân quả thực rất không hiểu cái logic kia của họ… càng không muốn hiểu. Bây giờ cô chỉ muốn một điều duy nhất đó là… thoát khỏi cái thằng nhóc quậy phá không biết lớn nhỏ kia, cô… trông không nổi… hu hu!
Đến giờ cơm chiều, Đường Minh Bắc cũng đi biển trở về, chuyến đi này thu hoạch không ít Đường Minh Bắc đem một phần hải sản tươi sống về nhà, phần còn lại đã đem bán cũng được kha khá. Bạch Mẫn biết được hôm nay ông sẽ trở về nên sớm đã chuẩn bị toàn những món ông thích. Mấy ngày ở trên biển đều ăn uống qua loa để đối phó nào có được ăn ngon như ở nhà, Đường Minh Bắc ăn hẳn hơn ba bát. Trong lúc ăn vẫn không quên gắp thịt cho đứa con trai bảo bối - Đường Minh.
Đường Hân cũng không thèm ghen tỵ, ông mà gắp cho cô chưa chắc cô đã chịu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-thich-dien-kho-nhuc-ke-cua-toi/3551071/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.