Tôn Uy mua nhà gần siêu thị, Lưu Thanh Vân cũng “bám theo” mua một căn hộ ngay cạnh, hai người trở thành hàng xóm, Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương xách theo nhóc con đến nhà Tôn Uy, lúc ngang qua phòng mình, Lưu Thanh Vân dừng lại nói: “Mọi người đi trước, tôi dẫn cháu tôi qua nữa.”
Ngô Kình Thương ngạc nhiên, sau khi vào nhà Tôn Uy hỏi ngay: “Thanh Vân có cháu?”
Tôn Uy mang thức ăn mua ngoài hàng đặt lên bàn, kiếm đĩa bát đựng, Đỗ Tu Nhiên buông bé con ra đến giúp một tay, Tôn Uy vừa làm vừa nói: “Thanh Vân vốn có một người anh trai, trước đây không lâu bị tai nạn xe cộ, để lại một đứa con tám tuổi không ai nguyện ý nuôi, đành để cho Thanh Vân thu dưỡng.”
Ngô Kình Thương nghe xong gật đầu, Tôn Uy lấy trong tủ rượu ra mấy bình hảo tửu, thuận tiện cầm mấy chén đến, bày đều ra hai bên sau đó nói: “Cũng phải nói, đứa cháu của Thanh Vân thật hiểu chuyện, cậu nói sao một tên như “TẢNG ĐÁ XANH”* kia có thể chăm sóc đứa nhỏ được? Cuộc sống của chính cậu ta còn loạn một đống, hơn nữa việc ở siêu thị bề bộn cậu ta càng không thừa tinh lực đi chăm sóc đứa trẻ kia, nhưng đứa nhỏ kia không kêu ca tiếng nào đã quán xuyến hết việc trong nhà, lại còn có thể nấu ăn, nên đến trường thì đến trường, việc nhỏ nào cũng không cần Thanh Vân phải bận tâm, đến ta nhìn nó còn phải thèm a.”
(* TẢNG ĐÁ XANH: ở đây ta cũng không hiểu lắm, có thể tác giả chơi chữ: tên bạn Thanh Vân là mây xanh, nhưng ở đây lại được viết thành Thanh Sơn (aka núi xanh) nên ta dịch thành vậy nha ^^)
Đỗ Tu Nhiên nghe xong kinh ngạc mà hỏi lại: “Thật sự mới tám tuổi? Như vậy thật hiểu chuyện a?”
Ngô Kình Thương nghe xong híp mắt nói: “Có gì lạ lắm đâu? Anh khi còn bé cũng có thể dọn nhà nấu cơm mà.”
Đỗ Tu Nhiên lập tức đỏ mặt, trong lòng anh thì tất nhiên biết tỏng tại sao mình lại “được” như vậy, một người trưởng thành đầu hơn ba chục tuổi sống lại trong thân xác đứa trẻ con, tất nhiên hiểu chuyện hơn nhiều so với đứa trẻ bình thường khác, nếu không thì cũng quá vô dụng đi, nhưng đứa cháu của Lưu Thanh Vân đó thật sự rất chững chạc, bây giờ trẻ con được mấy đứa như vậy?”
Tôn Uy vội hỏi: “Đó đó, chị dâu thực đảm đang.” Nói xong hắc hắc cười hai tiếng.
Đỗ Tu Nhiên giả vờ không nghe thấy mà cầm lấy chén cơm.
Tôn Uy nói: “Kì thật đứa nhỏ kia sớm hiểu chuyện như vậy là cũng có nguyên nhân a, lại nói số nó cũng khổ, lớn lên một chút đã không có mẹ, lại một mực suốt ngày phải theo cha, có lẽ anh trai của Thanh Vân cũng đầu gỗ giống cậu ta không biết chăm sóc đứa nhỏ, cho nên hoàn cảnh bắt buộc, phải sớm hiểu chuyện a.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong có chút xúc động, chỉ có những người đã trải qua đói khổ mới có mong ước thành ông chủ giàu sang sung túc.
Lúc này cửa mở ra, Thanh Vân dẫn một hài tử đi tới, sau đó vỗ vỗ bả vai đơn bạc của hài tử nói: “Đây chính là cháu ta, Hiểu Vũ.” Sau đó nói với Hiểu Vũ: “Tiểu Vũ, sau này bọn họ sẽ là thúc thúc của cháu nha.”
Tôn Uy cười nói: “Đến đây Hiểu Vũ, đói bụng rồi, mau tới ăn cơm.”
Lưu Hiểu Vũ vừa nhỏ vừa gầy đứng ở chố đó, trong tay còn ôm một cái hộp nhỏ, do dự một lúc mới lễ phép nói: “Thúc thúc hảo, cháu mang một ít bánh quy tự làm đến cho mọi người nếm thử…..”
Đỗ Tu Nhiên không đành lòng nhìn bộ dáng nhỏ gầy của hài tử kia, nhanh chóng nhận lấy hộp bánh nhỏ của nó rồi kéo tay dẫn tới bàn ăn, xoa xoa tóc của Hiểu Vũ ôn hòa nói: “Đói bụng lắm a, ăn cơm đi, thúc thúc gắp đùi gà cho cháu.”
Hiểu Vũ vội nói: “Tạ ơn thúc thúc.”
Nhóc con ở bên cạnh thấy ba ba mình đối tốt với đứa nhỏ khác như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo không được tự nhiên, lôi kéo cánh tay Đỗ Tu Nhiên nói: “Ba ba, con cũng muốn ăn…..”
Đỗ Tu Nhiên thấy thế sờ sờ cái đầu mềm mềm của nhóc con nói: “Tiểu Bảo, con trước nếm thử bánh quy của tiểu ca ca làm a, rất thơm.”
Nhóc con thích ăn nhất là đồ ngọt, thấy có bánh quy ăn, mở to miệng để Đỗ Tu Nhiên đút cho nó, Đỗ Tu Nhiên bẻ một miếng nhỏ cho bé mớm thử, nhóc con vươn đầu lưỡi liếm liếm nhấm nhấm một chút, sau đó đôi mắt mở to tròn xoe, hai tay nhanh chóng xòe ra muốn trảo lấy bánh quy trong hộp.
Đỗ Tu Nhiên hỏi nhóc: “Ăn ngon?”
Nhóc con cuồng gật đầu nói: “Ăn ngon, còn muốn…..”
Tôn Uy ha ha cười: “Món quà vặt này ăn thực sự ngon, cho nó ăn thêm hai miếng cho đỡ thèm a, ngay cả tôi và Thanh Vân không thích ăn đồ ngọt cũng cảm thấy bánh quy Tiểu Vũ làm thực sự rất được, Ngô đội, cậu cũng ăn xem, hương vị không tồi chút nào.”
Ngô Kình Thương ân một tiếng, cắn lấy một miếng bánh, sau đó nhìn nhìn miếng bánh trong tay rồi lại quay đầu nhìn đứa nhỏ tên Hiểu Vũ đang đứng thẳng lưng kia, lên tiếng nói: “Không sai………”
Tôn Uy nói: “A, nào nào, mọi người sao đều đứng cả thế này, nhanh ngồi xuống ăn cơm a.”
Đỗ Tu Nhiên đặt nhóc con ngồi cạnh mình, bên cạnh nhóc là Hiểu Vũ, hai đứa nhỏ ngồi cũng một chỗ.
Nhóc con nhìn hộp bánh quy lại nhìn Lưu Hiểu Vũ, Lưu Hiểu Vũ cũng nhìn nó một cái, sau đó cầm lấy bát ăn cơm.
Tôn Uy, Lưu Thanh Vân còn có Ngô Kình Thương ba người liều mạng uống rượu, Đỗ Tu Nhiên cũng uống hai cốc bia, hai đứa nhỏ thì một bình nước trái cây.
Nhóc con ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, một tay cầm bánh quy liếm a liếm, một bên chu mỏ chờ Đỗ Tu Nhiên đút thịt gà cho ăn, cái này gọi là hạnh phúc a.
Đỗ Tu Nhiên sờ sờ đầu bé con nói: “Tiểu Bảo, con ăn bánh quy ca ca làm thì phải cám ơn ca ca đó, biết không?”
Nhóc con chớp chớp đôi mắt to nhìn Lưu Hiểu Vũ, sau đó rất nghe lời mà nói: “Ca ca, bánh quy của ca thật ngon, cảm ơn anh……..”
Lưu Hiểu Vỹ đang gắp miếng rau, yên lặng ăn xong mới nói: “Chỉ là bánh quy mà thôi, không cần phải cảm ơn.”
Nhóc con lại nhìn bánh quy trong hộp, thấy không còn lại nhiều lắm, liền xê xê cái mông nhỏ dịch sát vào Lưu Hiểu Vũ nói: “Ca ca trả lại bánh quy cho ca này ha ha.”
Lưu Hiểu Vũ dừng đũa, hồi lâu mới nói: “Anh còn phải đi học, về sau nếu có thời gian thì lại làm cho em.”
Đỗ Tu Nhiên ngồi bên cạnh có chút muốn bật cười, nhóc con này càng ngày càng tinh quái, có lợi cho nó thì nó nịnh bợ không thôi, không có lợi gì thì xum xoe cũng ngại phiền, xem ra bánh quy Hiểu Vũ làm thực sự hợp miệng nó.
Một bữa cơm kéo dài đến nửa đêm, Lưu Thanh Vân đã say ngật ngưỡng, Tôn Uy cũng lèm bèm đứng không vững, chỉ có Ngô Kình Thương vẫn chẳng khác gì với bộ dạng trước khi uống, cậu uống rượu chỉ như đang tu nước lã mà thôi, rượu cồn gì đó hoàn toàn không tác dụng tới cậu.
Cuối cùng, Ngô Kình Thương đành đưa Lưu Thanh Vân đã say không biết trời trăng gì về nhà của anh, Hiểu Vũ cũng trở về theo, nhóc con ngủ gật trên trên địa điểm quen thuộc – ngực Đỗ Tu Nhiên.
An bài thỏa đáng Ngô Kình Thương mới cùng Đỗ Tu Nhiên rời đi.
Bởi Lưu Thanh Vân quả thực không có thời gian để chăm sóc Lưu Hiểu Vũ, nó bình thường đều phải ở nhà một mình, Đỗ Tu Nhiên không đành lòng nhìn, tranh thủ lúc được nghỉ liền bảo nó tới nhà mình, giữa trưa sẽ làm cơm cho Hiểu Vũ và nhóc con cùng ăn, thuận tiện giảng bài cho Tiểu Vũ luôn.
Hiểu Vũ rất thông minh, so với nhóc con thì quả thực học nhanh hơn rất nhiều, nhóc kia cũng đã ba tuổi rưỡi, dạy nó viết chữ, căn bản không vào đầu nó, ngược lại “đường ngang ngõ tắt” trong nhà, ngoài đường thì chưa bao giờ thấy chệch.
Tỷ như câu cửa miệng Lưu Thanh Vân kia “ĐMM” (aka *** your mom),nó nghe một lần là nhớ, không việc gì lại nhắc lại, không ít lần bị Đỗ Tu Nhiên đánh, tuy anh đánh người không đau, nhưng nhóc con thấy Đỗ Tu Nhiên tức giận thì lại ngoan ngoãn nghe lời, một thời gian sau không thấy nhắc tới nữa.
Nhóc con đối với từ ngữ chữ viết này nọ không bận tâm lắm, nhưng phi thường yêu thích vận động, bình thường trừ ăn ra đều chạy loạn khắp nơi, Đỗ Tu Nhiên mua cho bé một quả bóng cao su để đập chơi, không tới hai ngày sau quả bóng bị bé đập bét, lại mua một trái mới, chơi hai ngày lại phá.
Đỗ Tu Nhiên hỏi Ngô Kình Thương thì mới biết được, kì thật bóng cao su không phải bị đập bẹp, mà là bị móng tay nhóc con đâm rách, hiện tại nhóc con đúng thời kì lớn nhanh, không khống chế được móng tay mình, vận động một chút là móng tay không tự chủ nhú ra, bởi vì móng tay rất sắc, chỉ đụng nhẹ bóng cao su cũng làm nó nổ mất.
Đỗ Tu Nhiên đành phải mua đồ chơi khác cho nhóc, nó không hào hứng lắm, ngược lại rất hay tìm ca ca Hiểu Vũ, muốn ca ca Hiểu Vũ làm bánh quy cho mình ăn.
Hiểu Vũ cuối tuần đến nhà Đỗ Tu Nhiên, đều sẽ mang một chút bánh quy mình làm đến, cho nên nhóc con cứ đến cuối tuần là lại ngóng Hiểu Vũ đến.
Hương vị của bánh quy rất ngon, cộng thêm thái độ cực tốt của Hiểu Vũ, ngoại trừ Đỗ Tu Nhiên, nhóc con thường xuyên dính lấy nó.
Lúc này Hiểu Vũ đang làm bài trong phòng, nhóc con chạy đến nịnh nọt ngồi bên cạnh, vừa ăn bánh quy vừa hỏi lung tung này nọ.
“Hiểu Vũ ca ca, anh đang làm gì vậy?” Nhóc con gục xuống bàn nhìn tập sách nói.
Lưu Hiểu Vũ không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, đợi đến khi viết xong mới trả lời bé: “Đang làm bài tập.”
Nhóc con không ngại chậm, lại hỏi: “Bài tập là cái gì?” Nói xong hiếu kì lấy tay với lấy cây bút máy trên bàn của Hiểu Vũ.
Lưu Hiểu Vũ lấy lại cây bút, sau đó nghiêm mặt nói: “Đỗ thúc thúc nói, không cho em chơi bút máy.”
Nhóc con gãi gãi tóc mao của mình, sau đó con mắt đảo đảo hai vòng, đáng thương hề hề nói: “Em không nghịch, chỉ muốn sờ sờ, Hiểu Vũ ca ca, anh để cho em sờ một chút thôi, em cam đoan là không nghịch đâu.”
Lưu Hiểu Vũ liếc mắt nhìn nhóc con, do dự nói: “Chỉ sờ một chút?”
Nhóc con gật đầu nói: “Ân, sờ một chút.”
Lưu Hiểu Vũ lúc này mới đưa bút ra, cẩn thận nói: “Cẩn thận một chút, bút máy rất nhọn.”
Nhóc con quả nhiên duỗi hai bàn tay bé nhỏ, cầm lên nhẹ nhàng sờ nắn một vòng, thấy hoa văn trên mặt nhìn rất đẹp mắt, vừa muốn sờ tiếp lại bị Lưu Hiểu Vũ lấy lại, nó nói: “Tốt lắm, sờ đã sờ rồi, anh bây giờ phải làm bài, đừng quấy rầy.”
Nhóc con nhìn Hiểu Vũ, lại nhìn bánh quy trong tay, nghĩ nghĩ một chút lại đưa bánh quy tới trước mặt Lưu Hiểu Vũ nói: “Ca ca ăn bánh quy.”
Lưu Hiểu Vũ vừa viết vừa lắc đầu nói: “Không ăn, em đừng nói chuyện nữa, anh còn phải làm bài tiếp, nếu không sẽ không làm hết được đâu.”
Nhóc con nghe qua có chút không hiểu, nhưng nhìn nhìn bút trong tay Lưu Hiểu Vũ, lại nói tiếp: “Ca ca, anh dạy em viết chữ a, em cam đoan không nói lời nào.”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong, không còn cách nào khác nhìn nhóc con nói: “Thật sự không nói, chỉ viết chữ?”
Nhóc con gật đầu nói: “Ân, em cũng viết chữ giống anh, không nói lời nào.”
Lưu Hiểu Vũ lúc này mới lấy ra một cây bút ngắn khác đưa cho nhóc, sau đó trên mặt giấy viết ra mười con số cho nó tự luyện viết.
Nhóc con cầm bút máy, miệng vui mừng nhếch lên, nó đâu có muốn viết chữ a, tuy Đỗ Tu Nhiên có dạy nó nhưng nó căn bản một chút cũng không hứng thú, nó chỉ muốn xem bút máy của Lưu Hiểu Vũ mà thôi.
Nó vừa chơi với cây bút vừa ăn bánh quy, thẳng đến khi Hiểu Vũ làm xong bài bị tịch thu mới thôi.
Buổi tối, Ngô Kình Thương về nhà, đưa cho Đỗ Tu Nhiên hai nghìn đồng, Đỗ Tu Nhiên lại thắc mắc, bình thương Tôn Uy gửi tiền lại đều vào thẻ ngân hàng a, sao lần này lại đưa tiền mặt?
Ngô Kình Thương nói: “Không phải tiền lãi, là tôi buổi chiều làm chút việc, người ta trả cho.”
Đỗ Tu Nhiên a một tiếng, Ngô Kình Thương trước kia có làm dỡ hàng, bởi vì làm nhanh lại rất tốt, cho nên cũng coi có chút tiếng tăm, bình thường đều có người tìm cậu ấy làm việc, cho nên đôi lúc nhàn rỗi cậu ấy cũng thuận tay mà nhận.
Đỗ Tu Nhiên cất tiền đi, cười nói: “Nhanh đi rửa mặt chuẩn bị ăn cơm a.”
Ngô Kình Thương cởi áo khoác, ừ một tiếng, đi vào nhà vệ sinh.
…………………………………………..
Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: Ta ngửi thấy mùi JQ từ đoạn hội thoại của hai đứa nhỏ nha. Muak ha ha ha.
Chương này không có gì, chỉ là bước đệm cho chương sau, cũng là chương cuối thôi. Mn nhớ đón đọc ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]