🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng còn chưa để Nhan Tiểu Nhuyễn lên tiếng thì anh đã ôm lấy cô vào lòng, không chỉ vậy mà vẻ mặt xót vợ hiện lên thấy rõ, còn đưa mắt nhìn sang Hồ Mẫn San, nói:

- Cô ấy bị thương ở đâu?

- Hả? Gì? Cậu ấy có bị thương đâu?

- Vậy tại sao lại ở bệnh viện chứ?

- Ủa ai biết, cậu ấy tự đến đây mà!

Tự nhiên bị chất vấn làm cho Hồ Mẫn San ngơ ra luôn, tự nhiên hỏi vậy ai mà biết đường trả lời hả cha nội. Hơn nữa là vợ ông tự tìm đến mà, chứ cô ấy có thỉnh đến đâu, rồi tự nhiên chạy tới phòng khám của người ta rồi quát vào mặt người ta... Thật là điên mà!

Nhan Tiểu Nhuyễn lúc này đã cười đến mức không kiểm soát được rồi, cô đưa tay nắm lấy tay của anh, còn nhỏ giọng nói:

- Anh bình tĩnh một chút, em không sao, em đang nhờ San San kiểm tra giúp em chút thôi mà.

Nghe vợ mình nói thế thì Hàn Diệc cũng mới im lặng được một chút, chứ nếu cô không nói gì cá chắc là Hàn Diệc và Hồ Mẫn San sẽ có một trận cãi nhau nảy lửa cho xem.

Đến đây Hồ Mẫn San mới giật mình một chút, nhỏ giọng nói:

- Nhuyễn Nhuyễn, anh ấy... Là chồng sắp cưới của cậu hả?

Nhan Tiểu Nhuyễn cũng gật đầu, trước tiên là Hồ Mẫn San ngạc nhiên, nhưng sau đó là vô cùng vui mừng, thiếu điều là quỳ lạy Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc thôi đó. Cuối cùng OTP của cô ấy đã cặp bến rồi, thật sự là mừng còn hơn trúng độc đắc nữa!

- Nhuyễn, vậy sao cậu không nói với tớ? Làm tớ lo muốn chết à, nếu là anh Hàn thì được rồi.

Một người rất vui, một người chỉ biết cười, nhưng còn một người là Hàn Diệc thì ngơ ngác, không hiểu hai người họ đang nói gì. Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn mới giới thiệu Hồ Mẫn San cho anh biết, hiển nhiên cũng nói đến chuyện anh lén cô đến lớp để cảnh cáo các bạn nam nữa chứ, khi đó Hàn Diệc chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ.



Nhìn hai người họ ngọt ngào như vậy tự nhiên Hồ Mẫn San lại thấy sướng rơn hết cả người, ôi tình yêu thật là ngọt ngào quá đi, nhìn hai người họ như thế đột nhiên Hồ Mẫn San cũng muốn yêu đương rồi.

Ủa khoan đã, vào chuyện chính trước đi.

Lúc này Hồ Mẫn San mới nói:

- Ban đầu tớ tưởng chồng cậu là người khác, nhưng nếu là anh Hàn thì tớ thấy ổn rồi.

Đến đây Hồ Mẫn San liền đẩy kết quả xét nghiệm về phía của cô, nói:

- Chúc mừng cậu nha Nhuyễn Nhuyễn, cậu mang thai rồi đó, hiện tại em bé phát triển rất ổn định, cố gắng vui vẻ lên nha.

Dù rằng tin này rất vui nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc lại giống như là bị bấm nút dừng lại vậy, hai người cứ ngơ ra và nhìn Hồ Mẫn San đầy sự mơ hồ.

- Không thể nào... Không thể nào đâu! San San, cậu có nhầm không? Tớ... Tớ uống thuốc tránh thai rồi mà?

Hồ Mẫn San cũng chỉ mỉm cười, lại nửa đùa nửa thật, nói:

- Uống tránh thai cũng không phải là tránh hoàn toàn, chung quy mà nói các loại thuốc tránh thai cao lắm chỉ có thể bảo vệ cậu 95% mà thôi, còn cậu... Hừm... Chắc rơi vào 5% còn lại đó.

Nhan Tiểu Nhuyễn ngơ ngác, cái chuyện hi hữu này vẫn xảy ra với cô sao? Cái này được xem là may mắn hay là ý trời đây?

- Vậy... Tớ uống như thế liệu em bé có bị ảnh hưởng không?

- Có thì có, nhưng không đáng kể. Chỉ cần cậu chú ý bồi bổ cơ thể một chút, sau khi em bé được ba tháng thì tớ sẽ sàng lọc giúp cậu. Nhưng yên tâm, cậu khỏe mạnh như vậy, anh Hàn cũng rất khỏe mạnh, bảo bảo của hai người chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nhan Tiểu Nhuyễn nghe vậy thì mới yên tâm mà thở phà nhẹ nhõm, còn Hàn Diệc thì dường như vẫn chưa tin vào tai mình, anh còn rất ngạc nhiên nhìn về phía cô và hình ảnh siêu âm, tuy không quá rõ ràng nhưng anh vẫn thấy một cái chấm nhỏ xíu như hạt đậu đang ở trong tấm ảnh.



- Cô ấy... Mang thai thật sao?

- Đúng vậy, chúc mừng anh nha anh Hàn, lần này thì Nhuyễn Nhuyễn không chạy được nữa rồi.

Vốn dĩ Nhan Tiểu Nhuyễn còn tưởng anh rất vui mừng nữa cơ, nhưng sao thấy thái độ của anh nó kì kì vậy? Lúc này cô mới nhỏ giọng nói:

- Anh... Không thích đứa bé sao?

Hàn Diệc liền giật mình, lắc đầu lia lịa, nói:

- Không có, không có, không có. Anh thích lắm, hơn nữa đây còn là em bé của chúng ta, anh rất thích... Nhưng mà...

Người ta nói mà, những lời lẽ đứng trước chữ "nhưng" điều vô nghĩa... Không biết tại sao, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn có chút hụt hẫng.

Đột nhiên lúc này Hàn Diệc lại nhìn Hồ Mẫn San, nghiêm túc nói:

- Bác sĩ, cô ấy mang thai như vậy thì bao lâu chúng tôi mới có thể... Chuyện "đó".

Hồ Mẫn San nghe qua cũng chỉ bật cười, cũng nổi lên tính trêu chọc anh, nghiêm túc lại, nói:

- Bình thường thì phải sau ba tháng đầu, đợi thai nhi ổn định thì chuyện vợ chồng vẫn có thể... Cơ mà với Nhuyễn Nhuyễn thì hơi khó đó nha, tại vì cậu ấy từng uống thuốc tránh thai, nên thai nhi có khi sẽ nhạy cảm một chút... Nếu như anh nhịn được thì cứ qua một năm đi, đợi khi cậu sinh em bé xong rồi hãy hành sự.

Hàn Diệc nghe xong liền hụt hẫng, giống như là rơi từ trên sân thượng xuống vậy, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn lại ngơ ngác, ủa tính ra... Thứ anh quan tâm là chuyện "vợ chồng" thôi sao?

Alo? Gì lạc quẻ vậy ba?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.