23
Sáng sớm hôm sau, tôi lấy đồ cho mẹ và bé đã mua, lên xe của Tống Nghiên, đi chăm sóc tình nhân đang ở cữ của anh ấy.
Đi tới cửa phòng bệnh, Tống Nghiên bỗng dừng lại: "Cô vào trước đi, một lát nữa tôi quay lại".
Tôi gật đầu, đi vào một mình.
Trong phòng bệnh có một cô gái đang ngủ.
Cô ấy khoảng 28, 29 tuổi, da trắng phát sáng, hẳn là cô gái lần trước tôi vô tình gặp ở trung tâm mua sắm.
Tôi đặt những thứ trên tay xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn đánh thức cô ấy.
Cô gái từ từ ngồi dậy:
"Sao em lại tới đây, Tống Nghiên đâu?"
Lòng tôi chua xót, sao có thể gọi tôi là em nhuần nhuyễn đến thế.
Quả nhiên, đàn ông có tiền có thể khiến phụ nữ buông bỏ thù hằn, không ngần ngại gọi nhau hai tiếng chị em.
"Chào chị ạ". Tôi lễ phép chào hỏi, bắt đầu rót nước nóng cho cô ấy: "Tống Nghiên nói lát nữa sẽ quay lại, việc chăm sóc chị cứ để em lo".
"Đừng đừng đừng, em đặt ở đây đi, em là khách, sao có thể để em chăm sóc chị được?"
"Không sao đâu chị". Tôi cười chua chát, bắt đầu làm việc.
Được, cứ coi như mình đang làm bảo mẫu đi.
Mỗi tháng hai mươi vạn lận, lỗ làm sao được.
Đang làm việc hăng say thì có một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Người đàn ông sau khi bước vào liền đi thẳng đến chỗ cô gái trên giường bệnh, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-sieu-co-tien/2607744/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.