Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau
Khi tôi về đến nhà, có thêm vài tin nhắn trên WeChat. Tất cả đều do Phó Hoài gửi đến. Điều 1: Người phụ nữ của Phó Hoài tôi, không được phép tham gia vào ngành xin ăn. Điều 2: Nữ chính không phải là không thể giành. Điều 3: Em muốn tôi tôn trọng em như thế nào? Em có thể cho tôi một ví dụ? Điều 4: Mua đồ rồi có thể trả lại sao, em dựa vào đâu mà lại tước đoạt quyền chuộc lỗi của tôi! Điều 5: Nếu em không trả lời tin nhắn của tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát! … Tôi đọc những tin nhắn này mà đau đầu, nghĩ rằng anh ta bị điên. Vì sợ anh ta lãng phí sức lực của cảnh sát nên tôi đã chủ động nhắn tin lại: “Hãy tôn trọng tôi, bắt đầu bằng việc đừng làm phiền tôi”. "Tôi xin lỗi, tôi không thể làm điều đó, hãy đổi một cách tôn trọng khác." "Cút."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau