Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm anh, giọng nói ép xuống nhỏ: “Vậy là anh cảm thấy rằng tôi nên từ bỏ ước mơ của mình vì trách nhiệm của bản thân ư? Tôi không muốn sống mãi với những tiếc nuối trước kia. Đây là sai ư?”
“Thật ra thì trách nhiệm và ước mơ chẳng xung đột gì với nhau, nhưng thứ mà cậu đạt được khi theo đuổi ước mơ đó của cậu là gì?” Giang Yến Từ nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi ngược lại chẳng giữ chút tình cảm nào: “Ở căn phòng violin nhỏ bé này để làm một người thầy dạy violin nghèo kiết xác không có chút tên tuổi nào? Hay bị người ta cắm sừng? Hay là bị bạn gái cũ làm cho nhục nhã?”
“Giang par…” Diệp Tri Chi vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Nói chuyện này có vẻ như hơi…”
Triệu Thần Hi xen ngang: “Anh thì biết cái gì?”
Cậu ta đứng phắt dậy, có hơi xúc động: “Anh hoàn toàn không hiểu rằng tôi đã tốn bao nhiêu công sức để đi trên con đường âm nhạc này!”
“Rất nhiều người đều cảm thấy những người xung quanh không hiểu họ, đó cũng chỉ là tự làm cảm động bản thân mà thôi.”
Giang Yến Từ ngả lưng ra phía sau, giọng nói đầy bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật: “Việc này rất khắc nghiệt, nhưng đây chính là hiện thực.”
Giống như vừa bị tạt một xô nước lạnh, Triệu Thần Hi cứng đờ cả người.
Cậu ta há miệng như định phản bác lại, nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào.
“Cậu không phải đang theo đuổi là ước mơ, cùng lắm cũng chỉ là đang chối bỏ trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-pha-san-cua-toi/996545/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.