Lúc Ông Như Mạn tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ chiều, ngủ đến mơ mơ màng màng, mở mắt thấy Châu Sâm nằm ngay bên cạnh liền có chút hoảng hốt, sau đó mới dần dần nhớ tới chuyện vừa xong.
Có thể nói Châu Sâm đúng là thiên phú bẩm sinh, cùng cậu làm cái chuyện kia có cảm giác vô cùng diệu kỳ mà lại chân thực.
Cô vừa mới tỉnh dậy xong, Châu Sâm cũng ngay lập tức mở mắt, cứ như thể để một con chip theo dõi trong đầu cô vậy, cô vừa có động tĩnh cậu liền biết ngay.
"Chị Như Mạn, còn muốn ngủ nữa không?" Cậu khẽ chớp mắt, giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường, nghe lại càng thành thục.
"Mấy giờ rồi?" Ông Như Mạn ngồi dậy, phát hiện mình còn chưa mặc quần áo, liền lấy chăn phủ lên người, Châu Sâm quay người lại, với lấy đồng hồ bên cạnh giường: "6:32"
"Ừm, dậy thôi."
Châu Sâm hít sâu một hơi, sau đó ngồi dậy, với lấy quần áo mặc, nhanh chóng chạy ra lấy quần áo mang vào cho cô, trong tay còn cầm thêm một ly nước.
Mà lại đưa nước trước cho cô.
"Chị uống trước đi."
Nước vẫn còn ấm, Ông Như Mạn uống một ngụm xong, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Uống xong, Châu Sâm nhận lấy cốc nước còn dở, trong lúc cô mặc quần áo, cậu liền thoải mái uống nốt nước trong ly, sau đó ngồi ngây ngốc trên giường.
Mọi thứ đều như đang mơ vậy.
Nếu như lúc này Ông Như Mạn ôm cậu từ phía sau nữa thì đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077672/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.