Ngón tay Châu Sâm thực sự cởi áo ngực của cô, bầu ngực nặng nề được giải phóng, Ông Như Mạn thở phào một hơi. Đối với những người có bộ ngực đầy đặn như cô mà nói, thời điểm được cởi áo ngực giống như một sự giải phóng, ngay cả hơi thở cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Tay cậu khẽ vuốt nhẹ vết hằn do áo để lại, nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"
"Quen rồi."
"Có phải mỗi ngày đều không thoải mái không?" Đầu ngón tay của cậu luồn ra đằng trước, nhẹ nhàng nâng lên lại thả xuống.
"Ừm, nặng thật đấy."
(Đm mất dại quá em giai ạ toy chết với cậu mất thôiiiiii)
Tiếng nói vừa dứt, hai tay cậu lại nâng lên.
Loại cảm giác này khiến Ông Như Mạn rất thoải mái, giống như cuối cùng cơ thể không phải gánh vác trọng lượng nặng nề kia nữa, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô khẽ thở phào một hơi.
"Thế này có dễ chịu hơn không?"
"Ừm."
"Vậy sau này em sẽ nâng giúp chị."
Ông Như Mạn bị câu nói của cậu làm cho phì cười, trừng mắt nhìn: "Cậu bị khùng hả?"
Khóe môi cậu khẽ giương lên, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng lại lóe lên ánh sáng ham muốn.
Cô đưa tay cởi khóa phía trước, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới ánh đèn, rãnh ngực sâu thăm thẳm lộ ra dưới ánh nhìn của cậu, như có như không.
Vòng tay của Châu Sâm càng thêm chặt, giống như không muốn tách rời.
Trái tim cô đột nhiên sản sinh ra một loại cảm giác mãn nguyện kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/2077671/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.