Xưa nay cô vẫn luôn là người chậm chạp, có lẽ nỗi đau này một thời gian dài sau cũng sẽ biến mất, hoặc cũng có thể trong một thời điểm nào đó sẽ phát tác ra.
Vinh Lãng Vinh Lãng.
Haizz...
Vinh Lãng.
Như bản thân mong đợi, cô nhanh chóng thiếp đi, ngay cả một giấc mơ cũng không thấy.
Thế nhưng cô lại xuất hiện trong giấc mơ của Vinh Lãng.
Anh ta mơ thấy Ông Như Mạn hồi năm mười bảy tuổi, nhan sắc chỉ coi là dễ thương, có lẽ do sức khỏe có vấn đề, cho nên cô dần béo lên, khuôn mặt phúng phính khiến người khác nhìn chỉ muốn bẹo.
Vinh Lãng biết thừa cô thích mình.
Mới nhìn qua thì có vẻ cô che giấu rất tốt, nhưng Vinh Lãng trước giờ đều chẳng thiếu con gái bám theo, ai thích mình hay không, nhắm mắt lại cũng đều có thể cảm nhận được.
Mỗi lần gặp anh ta, cô đều cố gắng trấn tĩnh bản thân, ánh mắt đó ở trong mơ lại rõ ràng như vậy, dễ thương đến thế.
Nhưng cô lại không phải hình mẫu lý tưởng của anh ta.
Anh ta không dám ở bên cô, bởi vì nhìn cô nghiêm túc như vậy, anh ta rất sợ bị trói buộc bản thân, bạn bè đều nói những cô gái như vậy đừng nên yêu đương, rất mệt mỏi, không có một chút không gian riêng tư, còn hay giận dỗi, vừa mới bắt đầu còn có thể coi là tình thú, nhưng về lâu về dài sẽ chán ngấy ngay.
Trong lòng anh ta vẫn luôn cảnh giác rõ ràng, không thể quá gần gũi với cô, không thể cho cô hy vọng, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/105070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.