Lúc Vinh Lãng đến dưới lầu khu nhà Ông Như Mạn đã gần 12 giờ, bảo vệ nhận ra anh ta, cũng không nghĩ nhiều liền mở cổng để anh ta vào.
Mặc Phi đưa anh ta ngồi xuống cạnh bồn hoa, còn bản thân đi ấn chuông, ấn một lúc lâu mới có người nhận.
"Ai vậy?" Là giọng nói của một chàng trai, mang chút buồn ngủ pha lẫn cảnh giác.
Mặc Phi hơi giật mình, một lúc sau nhớ ra Ông Như Mạn đang sống cùng em trai, liền đoán được đây chính là Ông Như Vọng.
"À, tôi là bạn của anh rể cậu, chị cậu có nhà không? Vinh Lãng say rồi."
Bên kia im lặng vài giây, nhanh chóng ngắt kết nối.
Mặc Phi nghĩ rằng đối phương sẽ nhanh chóng đi xuống, kết quả ngồi đợi vài phút vẫn chẳng thấy ai, anh ta sốt ruột lại đứng dậy bấm chuông lần nữa.
Cùng lúc đó, Ông Như Mạn vẫn đang mặc đồ ngủ bước ra ngoài, nhìn thấy Châu Sâm đang đứng cạnh cửa.
"Ai thế?"
Châu Sâm đang chuẩn bị ngắt tiếp: "Em không biết."
Ông Như Mạn bước qua nhìn, là Mặc Phi, đối phương đã gần như mất hết kiên nhẫn.
"Có chuyện gì không?" Cô hỏi.
Mặc Phi còn sợ cô không nhận, nhanh chóng nói: "Vinh Lãng uống say rồi, luôn mồm nói muốn đến chỗ cô, tôi đưa anh ta đến dưới lầu rồi, tôi còn có việc, đi trước."
Sau đó liền chạy luôn, không thèm đợi Ông Như Mạn phản ứng.
Theo như tính cách của Mặc Phi, thật sự rất có khả năng đã đặt Vinh Lãng ở dưới thật, Ông Như Mạn bực mình ngắt kết nối, đi vào phòng mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-nho/105069/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.