Edit: Phưn Phưn
Trần Văn Bân bị Cảnh Lỵ phản bác thì hơi ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
Không thể hiểu được!
Cảnh Lỵ thầm than một tiếng trong lòng, không để ý tới Trần Văn Bân, trở lại phòng K.
Các nam sinh đã ngừng chơi bài, đổi thành tán gẫu với nhau, hoặc là ca hát.
Kinh Nhiên ngồi trong góc sô pha, vẫy tay với cô, kêu một tiếng: “Lỵ Lỵ, lại đây.”
Cảnh Lỵ ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cọ vào ngực anh giống như một con mèo con.
Kinh Nhiên thuận thế duỗi tay ôm vai cô: “Lỵ Lỵ, tôi muốn hát cho cho cậu nghe.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ thật sự không nghĩ tới bình thường đại học bá luôn vùi đầu học tập lại còn biết hát?
Một bài hát kết thúc, thì một khúc nhạc dạo khác vang lên.
Nam sinh vừa mới cầm microphone, nhìn lướt qua người trong phòng, hỏi: “Tội danh không lãng mạn[1], là của ai?”
“Tôi!” Kinh Nhiên giơ tay lên, thuận tay nhận lấy microphone.
Nam sinh thấy Kinh Nhiên ôm bạn gái nhỏ ngồi trong một góc, ngực như bị đấm một cái. Thầm nghĩ, xem ra lần này trở về phải lập ra quy định, sau này bạn bè tụ họp, xin đừng mang theo bạn gái!!!
Nam sinh giao lại microphone cho Kinh Nhiên, vài giây sau, tới đoạn hát. Kinh Nhiên mở miệng: “Không có hoa / Khoảnh khắc này có bị hủy hoại không/ Không có lửa liệu có còn ấm áp không…”
Ban đầu Cảnh Lỵ đoán Kinh Nhiên nhất định là “Vừa mở miệng là quỳ”, chính là kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291431/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.