Edit: Phưn Phưn
Sau một giấc ngủ trưa, Cảnh Lỵ rời giường, duỗi người một cái rồi đi ra khỏi phòng, Kinh Nhiên đang đọc sách trong phòng khách, cô ghé sát vào nhìn, thì thấy đại học bá đang xem một quyển sách Quản Lý Khách Sạn bằng Tiếng Anh.
Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh Kinh Nhiên, nhìn dáng vẻ chăm chú của anh.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào nhà, chiếu lên người Kinh Nhiên. Cô nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của anh, từ mũi đến môi, lại đến đường cong tinh xảo ở cằm, cảm thấy anh có vẻ đẹp trai. Đột nhiên Kinh Nhiên quay mặt qua, đập vào mắt chính là đầu nấm đông cô của anh, còn có kính đen, kéo Cảnh Lỵ kéo hiện thực.
Kinh Nhiên nhấp môi nhìn Cảnh Lỵ, khóe miệng cong lên mỉm cười. Mặc dù Kinh Nhiên mang đến cho người khác cảm giác quê mùa, nhưng diện mạo của anh vẫn khá dễ nhìn, chính là kiểu càng nhìn càng thuận mắt.
Cảnh Lỵ cảm thấy nhất định con mắt thẩm mỹ của mình đã có vấn đề, nếu không sao cô lại thấy Kinh Nhiên trông đẹp trai nhỉ.
Cảnh Lỵ ngồi sát vào Kinh Nhiên, đầu nhỏ dựa lên vai anh.
Cảnh Lỵ chơi di động, Kinh Nhiên tiếp tục đọc sách, hai người yên lặng dựa vào nhau, thời gian từng phút trôi qua.
Cảnh Lỵ vừa chơi di động, vừa ngắm dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của Kinh Nhiên, thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Nhiên Nhiên, tốt nghiệp cậu muốn làm gì?”
“Quản lý khách sạn!”
Cảnh Lỵ cảm thấy mình quá ngốc, học quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291430/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.