Edit: Phưn Phưn
"Làm gì vậy?" Cảnh Lỵ tức giận nói chuyện.
Không phải đã nói cô hẹn hò với Kinh Nhiên, cậu ta liền từ bỏ không theo đuổi cô nữa sao? Đến cả ảnh chụp chung của cô và đại học bá cũng đã gửi cho cậu ta nhìn, sao cậu ta vẫn quấn lấy không buông?
Lâm Tuệ Vinh trả lời: "Cảnh Lỵ, cuối kỳ lần này cậu thi được hạng nhất đếm ngược."
"Thì sao?"
Cảnh Lỵ thầm nói: Phiền muốn chết, gợi lại chuyện này làm gì, tôi cũng là một tiểu tiên nữ có tôn nghiêm nhé!
Lâm Tuệ Vinh nói: "Dựa theo ước định thì cậu phải hẹn hò với tôi."
Cảnh Lỵ kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Nói hẹn hò với cậu lúc nào? Không phải đã nói sẽ hẹn hò với Kinh Nhiên sao?"
Lâm Tuệ Vinh một tay chống tường mắt nhìn xuống Cảnh Lỵ: "Khẳng định là cậu sẽ tình nguyện lựa chọn hẹn hò với tôi chứ không muốn theo tên học bá xấu xí kia."
Tên nhóc này, rốt cuộc là ai cho cậu cái dũng khí để nói câu này hả?
Lương Tịnh Như* à?
(*: Lương Tịnh Như có một bài hát tên là "Dũng khí".)
Ngẩng mặt quá lâu, Cảnh Lỵ cảm thấy cổ đã mỏi nhừ, mấy người vóc dáng cao lớn thế này thật đáng ghét. Kinh Nhiên cao 1m85, bình thường Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn anh đã thấy hơi mệt rồi, thế mà tên nhóc trước mặt này lại còn cao đến hai mét mốt!
Cũng không biết vì sao Lâm Tuệ Vinh lại thích một đứa mét sáu như cô? Cậu ta không sợ cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ngay-ngo-cua-toi/3291412/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.