"Sao anh lại ở đây?" Là một câu nhưng cả ba người cùng nói, kể cả Tiêu Phong đáng lẽ ra phải là người rõ nhất cũng không che giấu được sự ngạc nhiên.
Tằng Vu cũng không đợi ai mời kéo một cái ghế bên cạnh Tiêu Phong ngồi xuống, tay gõ cộc cộc trên bàn thông báo cho mọi người xung quanh "Tôi đang không vui!", còn ai đó thì không lạ gì với tác phong này của anh. Tiêu Phong làm một khuôn mặt bất đắc dĩ, rồi chồm người tới, cũng không ngại sự có mặt của hai người bên kia, hôn một cái thật kêu lên mặt Tằng Vũ.
Đây chính là một trong những thỏa thuận của hai người bọn họ, cho dù là có cãi nhau đi nữa, nhưng nếu như một trong hai người từ bên ngoài về, đều sẽ nhận được một cái "hôn chào mừng" về nhà. Cũng chính vì thỏa thuận này mà không biết đã bao nhiêu lần, Tằng Vũ phải nhận được một nụ hôn với ánh mắt phóng ra lửa của Tiêu Phong khi tâm trạng anh không được tốt.
Nhưng bọn họ đã làm như thế, quen thuộc đến mức nó đã trở thành một thói quen không thể thiếu được của hai người. Mấy ngày không gặp Tằng Vũ, cứ mỗi sáng thức dậy trên một chiếc giường kingsize với nhiều khoảng trống, hay khi về nhà chỉ nhận được lời hỏi han từ quản gia đây có thể nói là không thoải mái gì lắm đối với Tiêu Phong.
Sau khi được Tiêu Phong thể hiện tình cảm, Tằng Vũ cho dù vội vàng lái xe hết mấy tiếng đồng hồ đến đây cũng không thấy mệt gì nữa, rất vui vẻ nhận lấy chiếc cơm từ quản gia, không chút ngại ngần gì bắt đầu gấp lấy gấp để. Còn phía đối diện thì bầu không khí có hơi...
Kỳ Nhiễm thì giống như được mở rộng tầm mắt, anh liếc sang bên cạnh trong vài giây, lòng thầm nghĩ chuyện gì đó mà khóe miệng không che giấu được nhếch lên một khoảng. An Nhược thì không được như ai kia, khí nóng bộc phát nung đỏ cả khuôn mặt cậu tới tận mang tai. Dù cậu biết mối quan hệ của hai người họ nhưng vì An Nhược cho dù trước khi vào Đại học thì vẫn học tại một trường nội trú, số lần gặp được Tiêu Phong chỉ đếm theo ngày chứ đừng nói chi đến việc gặp Tằng Vũ.
Nên có thể nói, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tằng Vũ và Tiêu Phong thể hiện tình cảm. Thật ngại chết đi được mà!
Sau khi dùng bữa, bọn họ dời chỗ ra ngoài phòng khách, quản gia bưng ra một đĩa trái cây cùng nước cam rồi rời khỏi, để lại không gian cho bọn họ.
"Anh còn chưa nói vì sao anh ở đây?" Tiêu Phong vẫn chưa bỏ qua được thắc mắc của bản thân, còn chưa đặt mông được đúng chỗ anh đã một lần nữa đặt lại câu hỏi.
"Anh bị chuyển công tác!" Khi nói ra lời đó, Tằng Vũ còn bố thí cho những người xung quanh vẻ mặt đáng thương phải gắng đến 100% mới lộ ra được của anh.
"Là anh "bị" chuyển công tác hay là "được" chuyển công tác." Kỳ Nhiễm bên cạnh đưa ra một anh mắt "hiểu mà" với anh, nếu anh mà tin Tằng Vũ bị chuyển công tác thì anh là thằng ngốc mất rồi.
Từ khi vào nghề đến nay, truyền thuyêt về Tằng Vũ anh nghe còn không hết hay sao? Những người ở trên kia còn không chờ hắn nộp đơn đã thân chinh đến nhờ Tằng lão gia giúp họ một tay đưa Tằng Vũ lên vị trí này, sao lại chỉ vì những chuyện này mà điều công tác anh chứ.
Trong chuyện này không cần nghĩ cũng biết Tằng Vũ đã ra chiêu gì rồi, chắc chắn là vậy!
................
Ở một căn nhà rộng lớn trong thành phố, Tằng lão gia đỉnh thiên lập địa đang được những người làm xung quanh thay nhau cỗ vũ, còn ông thì ra sức nào kéo nào đẩy quả tạ gần hai mươi ký trên tay. Còn Tằng phu nhân thì đang nhâm nhi tách trà nóng được phản gia phục vụ, miệng thì không ngừng lải nhải.
"Ông phải vì hành phúc của sấp nhỏ, tại sao lại chia cắt chúng nó. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải đưa Tiêu Phong về Tằng gia bằng được, ông không cho Vũ nhi đi chiều vợ thì làm sao dẫn người ta về được. Ba cái vụ án gì đó, giao cho cấp dưới là được rồi, nó đường đường là chỉ huy sao cứ phải bắt nó ra tay chứ!"
"Bà nói phải, nói phải lắm!" Nhân lúc trả lời Tằng lão gia bên đây tranh thủ lấy hơi vài cái, thấy sắc mặt phu nhân nhà mình đã dịu lại đôi chút, ông nhận thấy cây quạt được quản gia rón rén đưa cho, nhanh chân bước lại phía bà, tay phẫy phẫy bên cạnh, miệng liên tục hùa theo.
"Ông thử nghĩ đi, Phong nhi vừa ngoan hiền lại giỏi giang như thế, có nó về Vũ Nhi chắc chắn sẽ càng ngày càng phát triển hơn, ông thấy tôi nói phải không?"
"Phải, bà suy nghĩ rất thông suốt, là tôi nhất thời hồ đồ!"
.....................
Và thế là, Tằng Vũ "bị" điều về tỉnh A, thay chỗ cho Vương Văn Thức. Ban đầu khi Lý Đống đến ai cũng nghĩ là ông sẽ thay vị trí đó, không ngờ chỉ trong chưa đầy một tuần, một huyền thoại khác lại xuất hiện ở nơi này.
Nhưng thật ra Tằng lão gia cũng không phải là vô lý chấp nhận chuyện này chiều theo Tằng phu nhân, chuyện ở tỉnh A đúng như dự đoán của Tằng Vũ, không đơn giản chỉ dừng lại là việc giết người hay một tổ chức nào đó nữa, mà vụ việc Vương Văn Thức giả có thể tại chức lâu như thế, là chuyện không hề đơn giản chút nào.
...............
Mọi người trong phòng điều hiểu lý do Tằng Vũ được chuyển đến đây, hmm...là cả hai hướng.
Sau khi xong chuyện ở Tiêu gia, Kỳ Nhiễm đưa An Nhược về ký túc xá.
"Anh có chuyện gì sao? Từ chiều đã thấy lạ rồi, anh muốn nói gì sao?" An Nhược nghẹn đến bụng khí, suốt cả chặng đường hai người cứ im thin thít như thế, cậu muốn nói lại không biết nguyên cớ do đâu, chỉ sợ không để ý lại chọc trúng tổ ông.
Xe đã dừng trước cổng trường rất lâu nhưng hai tay Kỳ Nhiễm vẫn nắm chặt vô lăng, anh vừa căng thẳng, vừa bối rối, sợ tâm trạng bộc phát sẽ dọa An Nhược chạy mất, chỉ có thể gắng gượng sau khi nghe cậu nói, nhẹ giọng hỏi một câu:
"Em thấy tình cảm của Tiêu Phong và sếp Tằng như thế nào?"
"Hai người họ? Rất xứng đôi, rất yêu thương nhau, em nói thật, chuyện khi nãy khiến em rất ngạc nhiên, vì trước giờ anh hai luôn là người che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng khi nãy anh ấy đã không che giấu được sự vui vẻ khi thấy sếp Tằng, còn nụ hôn đó nữa..." Vừa nói An Nhược còn cố gắng nhớ lại hình ảnh khi đó, nếu có thể cậu muốn lưu giữ hình ảnh đó giùm Tiêu Phong, để anh ấy biết bản thân đã thật sự thay đổi ra sao.
Có lẽ vì như thế nên anh ấy có thể không gục ngã trước chuyện vừa rồi, chung quy thì trong hai anh em, Tiêu Phong vẫn là người dành nhiều thời gian bên ông ta nhất.
"Vậy em thấy, đối với hai người họ, tiến triển của chúng ta...hm...không phải...rất chậm sao?"
"Anh đang nói về chuyện gì?" Đối với một người "trong sáng" cả về nghĩa bóng vẫn nghĩa đen như An Nhược, đây thật sự là một vấn đề khó nghĩ. Cậu không hề biết Kỳ Nhiễm đang muốn nói về chuyện gì, về phương diện nào, mỗi ngày hai người họ sau khi xử lý xong việc riêng hầu như thời gian còn lại đều dành cho nhau, không phải đó chính là cách những cặp đôi bình thường yêu nhau hay sao? An Nhược hoàn toàn không hiểu!
"Ah, anh nhớ ra mình còn chút chuyện, anh phải quay lại Sở cảnh sát cái đã. Em vào trường đi, ngủ ngon!"
Người điên cũng biết Kỳ Nhiễm đang giận dỗi và muốn tìm cách tránh đi hoàn cảnh lúc này. An Nhược cũng biết cả hai đang không cùng tiếng nói, cậu cũng không biết phải hành xử như thế nào cho đúng, nên tốt nhất là cho nhau thời gian. Nhìn theo đèn trên chiếc xe của Kỳ Nhiễm cho đến khi khuất bóng, An Nhược quay người vào trong.
"Cậu thật sự rất là ngốc!" Trong không khí vang lên một tiếng nói.
Lâm Nhữ là người lên tiếng, hắn đứng bên ngoài cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, nên có thể nhìn thấy rất rõ biểu hiện của cả hai. Một người thì mong muốn nhiều hơn, người còn lại thì không biết làm sao đáp ứng...làm hắn nhớ đến một người nào đó...
"Cậu là đang nói tôi sao?"
Và...An Nhược nhận được ánh mắt khen thưởng của Lâm Nhữ khi đưa ra đáp án đúng.
"Tại sao? Mà...hình như hôm nay ai cũng khác lạ thế?!"
Một là người thanh niên không biết từ đâu rơi xuống, sau đó là Kỳ Nhiễm, bây giờ đến cả hồn ma cũng đang...cười nhạo cậu nữa. Đúng thật là thảm thương!
"Chỉ có cậu là không biết chuyện gì đang xảy ra thôi, tôi nghĩ cậu nên thỉnh giáo Tiêu Phong một chút..." Bỏ lại câu nói giữa chừng, Lâm Nhữ tiến thẳng về ký túc xá của bọn họ. Để lại An Nhược một bầu trời xám xịt và mịt mù.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]