Chiếc xe tuần tra dừng lại trước Sở cảnh sát, Kỳ Nhiễm từ bên trong bước ra. Tuy nói lúc nãy chỉ là không muốn đối mặt với An Nhược cho nên mới vội vàng tìm cớ rời đi, nhưng bây giờ có về nhà anh cũng không ngủ được, lại không biết phải đi đâu, nên theo thói quen đi tới Sở cảnh sát.
Khi bước vào phòng họp, ngạc nhiên hơn cả là Tằng Vũ cũng đang ở đó!
"Sao anh ở đây?"
"Cậu có thể đừng trong một ngày cứ hỏi lại một câu không?" Tằng Vũ vẫy vẫy tập hồ sơ trong tay ra hiệu.
Hai ngày nữa, Tiêu Viễn Trì cùng động bọn sẽ phải hầu tòa, Tằng Vũ được điều về đây cũng không phải để chơi, ngoài việc xử lý đám người đã được đưa ra ánh sáng thì người trong tối cũng phải lôi ra hết, đây mới chính là nhiệm vụ chính của Tằng Vũ.
Kỳ Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Tằng Vũ, thuận tay lật lật vài tờ cũng thuận miệng hỏi vài lời:
"Anh định lôi đám người trong tối ra như thế nào?"
"Tôi đã sắp xếp xong hết rồi, cậu không cần lo!" Nhìn sang Kỳ Nhiễm rõ ràng là người hỏi chuyện anh, nhưng lại không có chút gì là hứng thú đối với câu trả lời, nghĩ nghĩ một chút, rốt cục cũng hiểu ra được vấn đề, anh nhếch môi đẩy tài liệu qua một bên đối mặt với Kỳ Nhiễm, "Là chuyện của An Nhược sao?"
Thấy ánh mắt có hơi phần ngạc nhiên của Kỳ Nhiễm thì Tằng Vũ càng chắc chắn hơn, ngẫm nghĩ có lẽ lúc chiều bọn họ đã thể hiện hơi quá, đối với hai bạn trẻ mới xác định tình cảm của mình thì trải nghiệm này chắc là hơi quá sức rồi.
"Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào? Tuy là sau giờ làm việc riêng chúng tôi hầu như luôn dành thời gian cho nhau, nhưng nó có gì đó không đúng lắm, chỉ là tôi tới đó rước em ấy đến Tiêu gia, cùng nhau dùng cơm rồi nói đôi ba câu sau đó lại đưa em ấy về ký túc xá. Từ khi xác định quan hệ cũng chỉ hôn nhau đúng một lần, mà lần đó lại giống như tôi đang "thừa nước đục thả câu", mọi chuyện cứ như vậy. Hôm nay tôi đã hỏi em ấy có phải tiến triển của chúng tôi hơi chậm hay không, em ấy chỉ ngơ ngẩn đôi chút, thậm chí không biết tôi đang nói về vấn đề gì? Haizz!"
Nghe được những lời Kỳ Nhiễm nói, Tằng Vũ bỗng nhận ra cả anh và Tiêu Phong đều là những người rất chủ động, ngay ngày đầu tiên gặp nhau sau khi xác định quan hệ, bọn họ đã lên giường rồi!
Còn hai người này thì ngược lại...
"Cậu có biết, cậu được xem như mối tình đầu của An Nhược không?"
"Thật sự!?" Kỳ Nhiễm thật sự ngạc nhiên khi nghe thông tin này, nhìn bề ngoài An Nhược, đừng nói chi là anh ai khi gặp cậu lần đầu đều nghĩ cậu chắc chắn được rất nhiều các bạn nữ hoan nghênh.
"Hơn nữa, chúng ta đứng ở lập trường là người ở trên, cậu nên học cách chủ động. Như cậu thấy tình huống bây giờ, bản thân thì luôn trong tình huống "dục cầu bất mãn", người kia thì lại ngây thơ vô hại, ai cũng sẽ không dễ chịu. Nếu đã xác định sẽ cùng đi với nhau đến hết cuộc đời, bản thân trước hết phải học cách thẳng thắn."
Kỳ Nhiễm ban đầu rất ngạc nhiên trước những lời Tằng Vũ nói, không phải là về sự thiếu hiểu biết cũng như có chút sự non nớt trong cách suy nghĩ mà là về sự thâm thúy của bản thân anh.
Tằng Vũ luôn cho người khác thấy mình là một người độc đoán, anh sẽ không hỏi ý kiến người khác, không tuân theo điều lệ của người khác, làm việc tùy tiện tuy rằng đạt hiệu suất cao đi nữa. Anh luôn cho người đối diện một hình ảnh cực kỳ khó gần và có phần hơi đáng sợ, nhưng khi nghe anh nói những lời này, Kỳ Nhiễm thật sự hiểu được rằng tại sao Tiêu Phong – chủ tịch của một công ty, với vẻ ngoài còn khó gần hơn lại là một đôi với Tằng Vũ.
Có lẽ vì bản thân là cảnh sát, nên ấn tượng bên ngoài luôn là thứ đập vào mắt Kỳ Nhiễm đầu tiên, chỉ trong vài giây gặp gỡ, anh đã có thể xét người đó vào diện nào rồi!
Nhưng mọi chuyện hiện tại lại khiến anh phải thành thật xem xét lại bản thân một lần nữa, Kỳ Nhiễm bị vùi lấp trong mớ hỗn độn như thế một lúc lâu, anh thuận người ngã ra phía sau, cầm lấy một bìa hồ sơ che mặt. Tằng Vũ ngồi bên cạnh không nghe được tiếng Kỳ Nhiễm liền quay người sang thì thấy cơ thể anh run rẩy liên hồi.
Thì ra Kỳ Nhiễm đang kìm nén tiếng cười!
"Muốn thì cứ cười đi, không có ai thấy được bộ mặt hiện tại của cậu đâu?!"
Nghe Tằng Vũ nói, Kỳ Nhiễm nâng bìa hồ sơ lên để lộ ra khuôn mặt với nụ cười tràn đầu sự mãn nguyện. Giống như khi ta đã tìm ra đáp án của một bài toán nhưng luôn nghĩ trong đầu rằng có lẽ đó không phải là đáp án đúng, đến khi lật ra đằng sau cuốn sách để nhìn thử đáp án, ta mới biết bản thân đã đúng!
Bản thân luôn nghĩ rằng "không được dọa đến An Nhược", cứ bình tĩnh, để mọi chuyện tiến triển một cách bình thường và tự nhiên nhất. Nhưng không ngờ, trong mối quan hệ này, anh cần phải phát huy hết thảy bản tính của mình mới phải.
"Nếu đã thông suốt rồi, thì về nhà đi! Đừng cản trở người khác nữa!"
"Cản trở gì chứ? Tôi cũng là cảnh sát, việc anh làm được, tôi cũng có thể làm được, hai vẫn nhanh hơn một mà---"
Kỳ Nhiễm như bị cứng họng khi thấy Tiêu Phong không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở bên trong phòng, trên tay còn cầm theo hai ly cà phê, mà nhìn Tằng Vũ cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm đối với sự xuất hiện của anh.
"Sếp à, anh như thế hình như không đúng lắm, đây là văn phòng cảnh sát đấy!"
Tiêu Phong nghe Kỳ Nhiễm nói cũng không phản ứng gì mấy, chỉ bước lại gần Tằng Vũ, đặt ly cà phê trước mặt anh, kéo ra ghế bên anh, ngồi xuống.
"Anh vừa đánh thức một nhân cách tìm ẩn bên trong cậu ta rồi!"
"Có lẽ là vậy!" Nhìn sang Kỳ Nhiễm vốn không hiểu chuyện gì, bây giờ còn không hiểu hơn nữa, "Cậu có chắc, hai tốt hơn một không?"
"Hình như...không tốt lắm đâu, vậy...hai người cứ tự nhiên!"
Tiêu Phong nhìn Kỳ Nhiễm tận dụng đôi chân dài của mình hết cỡ, miệng khẽ nhếch lên, huých tay người đàn ông ngồi kế bên đang mài mò đưa tay vào áo mình, anh nhỏ giọng:
"An Nhược vừa gọi điện cho em!"
Tằng Vũ làm vẻ mặt "đã hiểu", song cũng không nói gì nữa, vì anh biết cho dù hai người có nói gì thì chỉ khi bọn họ tự đối diện mới là cách giải quyết tốt nhất.
Kỳ Nhiễm sau khi biết được vấn đề ở đâu, định lòng đến trường tìm An Nhược, liếc sơ qua đồng hồ trên xe mới thấy đã mười một giờ rồi, ký túc xá cũng đã đóng cửa từ đời nào.
Không còn cách nào khác, Kỳ Nhiễm đành phải quay xe về nhà, không phải là Triệu gia mà là nhà riêng của anh. Đây cũng chính là nơi anh muốn An Nhược đến ở cùng anh, nhưng mà còn chưa đề cập đến được cậu đã nói muốn ở ký túc xá của trường.
Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân quá là ngu ngốc, không phải chỉ cần mang người về là được hay sao? Bản thân đã quá nhu nhược rồi!
Kỳ Nhiễm mang theo suy nghĩ như thế lái xe về nhà, cầm chiếc chìa khóa xoay xoay trên ngón tay, anh bước vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Nhiễm đứng đờ người ra, lấy tay phải nhéo tay trái một cái, anh còn đang nghĩ có lẽ do bản thân cứ nghĩ đến chuyện đó cho nên đang bị ảo giác. Nhưng...có người đang ở trước cửa căn hộ của anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]