Chương trước
Chương sau
Tôi mỉm cười và đẩy Tiểu Mễ đang dán người lên mình: “Không khóc, có gì đâu mà khóc chứ?”
“Ừ, vậy thì, bà chủ à, nếu bà chủ không có việc gì thì có chịu đi ăn cùng chị không? Hôm nay chị đây ế độ rồi.”
Hai chúng tôi đến một nhà hàng nhỏ gần đó, vừa rẻ, vừa sạch lại ngon. Lúc ăn cơm, Tiểu Mễ kể tháng này doanh số của chị ấy khá tốt, nên đã nhận được một căn hộ thương mại xịn như phần thưởng đó.
Tôi trố mắt ngạc nhiên, doanh số cỡ nào mà phần thưởng to đến thế? Tôi cũng từng làm ở Ưu Phẩm nên khá ngạc nhiên.
Thấy tôi như vậy, Tiểu Mễ cười nói: “Mặc Phi đã hỗ trợ rất nhiều đó, Ưu Tuyền, chị muốn hỏi em là có thể đổi căn hộ đó thành shophouse không? Nói giúp chị vài lời với tiểu lão bản đi, gật đầu đi mà, cầu xin em đó mà!”
Tiểu Mễ vẫn đang mặc đồng phục, giày cao gót trên chân, trang điểm kỹ càng, vừa nói lại vừa cười vô cùng xinh đẹp. Trước lời nói ngọt ngào như vậy tôi chỉ có thể cười đồng ý. Mới vừa gật đầu thì điện thoại đã vang lên.
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của người cảnh sát già, tôi ra hiệu bảo Tiểu Mễ im lặng: "Alo, chú ạ, Ưu Tuyền nghe ạ.” Tôi luôn nghĩ là ông ấy chỉ tìm Tông Thịnh nếu có việc gì, tiếp đó sẽ gọi cho Ngưu Lực Phàm. Còn giờ lại gọi cho tôi là sao nhỉ?
Tôi chỉ nghe thấy tiếng hở dốc nặng nề của viên cảnh sát già truyền đến từ trong điện thoại, ông ta nói ngắt quãng: “Thẩm Kế Ân… Giết tôi đi, tôi, thở không nổi, anh ta, anh ta, vết cắt, máu... "
Tôi hoảng hốt. Đam Mỹ Hài
Âm thanh ngắt quãng nhưng tôi rõ ràng hiểu được. Thẩm Kế Ân đã xuất hiện! Gã đang giết ông ấy!
"Chú đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Tôi vội đặt đũa xuống nói với Tiểu Mễ: “Em bận, em sẽ tìm cơ hội nói với Tông Thịnh chuyện của chị.”
Tiểu Mễ nhanh chóng nắm lấy tay tôi: "Này, Ưu Tuyền, chị rủ em đi ăn không phải chỉ vì vậy đâu.”
Có lẽ là chị ấy sợ tôi hiểu lầm là rủ tôi đi ăn chỉ vì muốn nhờ nói với Tông Thịnh việc kia. Tôi đành nói:
“Em thật sự có việc đột xuất rất gấp.”
Tôi hất tay Tiểu Mễ ra rồi ôm bụng chạy ra đón xe. Tiểu Mễ vội hét to: “Này, em đang có bầu, không được chạy!”
Tài xế taxi rất căng thẳng: “Sắp sinh sao? Đi bệnh viện à?”
Tôi nói địa chỉ nhà ông cảnh sát, rồi cố gọi cho Tông Thịnh nhưng điện thoại anh ngoài vùng phủ sóng. Gọi Ngưu Lực Phàm cũng không được.
Bây giờ trời đã tối, chắc họ đã lên núi rồi. Tôi ngồi trên băng ghế sau của ô tô và căng thẳng nắm chặt điện thoại, nhưng tôi không biết phải làm thế nào? Tôi có thể làm gì nữa? Gọi xe cấp cứu và gọi cảnh sát? Tôi vẫn chưa xác định được tình hình bây giờ là như thế nào, gọi cảnh sát bây giờ có phù hợp không?
Tôi quá căng thẳng, có lẽ vì thế bụng tôi bỗng quặn lên khiến tôi khá ngỡ ngàng. Tôi cố bình tâm, thở ra một hơi dài, nhẹ nhàng xoa bụng: “Đừng căng thẳng, đừng sợ, không sao đâu.”
Tôi cũng cố gắng thả lỏng bản thân, bây giờ trước tiên phải xác định xem lão cảnh sát đã xảy ra chuyện gì.
Xe đậu trước cửa nhà ông cảnh sát già, vợ ông ngồi trước cửa đánh bài với vài người nữa, có lẽ là chưa biết ông ấy có chuyện. Tôi phải nói sao đây nhỉ?
Tôi bước tới trước nói: “Thím ơi, chú đâu rồi ạ? Cháu tới tìm chú có việc ạ.”
Một người phụ nữ trung niên đang chơi bài cùng liếc nhìn tôi: "Ôi, sao lại có bà bầu tới cửa thế này?”
Vợ ông cảnh sát nói: “Bớt nói nhảm đi. Cô ấy từng tới nhà tôi ăn tối rồi, là vợ của đồng nghiệp cũ của ông ấy.” Rồi bà quay sang tôi: “Cháu lên lầu đi, ông ấy đang xem tin tức trên lầu đó.”
Tôi bước vội lên lầu, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Có phải là người cảnh sát già đã gọi cho tôi vừa nãy không?
Những người phụ nữ chơi bài phía sau tiếp tục nói: "Sao cô ấy không cầm ô theo nhỉ? Trời mưa mà nhỉ?”
“Trời mưa sao? Mặt đất vẫn khô mà."
“Bà chủ, bà đang phơi đồ à? Sao nghe tiếng tí tách, tưởng mưa chứ.”
"Có lẽ ông già làm vậy. Mặc kệ ông ta đi, đánh bài, đánh bài, nhà tôi phơi đồ trên nóc nhà lận mà, lấy đâu ra tiếng nước chứ?”
Tôi đi lên lầu, TV trong phòng vẫn đang bật, đang phát tin tức. Trên chiếc gạt tàn, một điếu thuốc đã tự cháy tới hết. Người cảnh sát già không có ở trong phòng.
Có lẽ, ông ấy xem TV rồi lại rời đi khi đã châm thuốc và chuẩn bị hút.
Ông ấy đâu rồi?
Vợ ông ấy ở dưới nhà, nên có thể ông ấy chưa ra ngoài. Tức là ông ấy còn ở trong nhà.
Tim tôi đập thật nhanh, đã xảy ra chuyện gì ư? Chẳng phải cái áo đầy máu của Thẩm Kế Ân đã bị đốt rồi sao?
Tôi lại lấy điện thoại ra gọi cho ông cảnh sát già, điện thoại nhanh chóng có người trả lời.
Chuông điện thoại vang lên chỉ một hai giây nhưng tôi có thể khẳng định điện thoại đang nằm ờ phòng bên.
Điện thoại vang lên giọng của Thẩm Kế Ân: “Tông Ưu Tuyền, đã lâu không gặp.”
Hơi thở của tôi như ngừng lại trong vài giây. Cảm giác hãi hùng như trào ra trong từng lỗ chân lông của tôi. Mồ hôi lạnh túa ra.
“Lão chết lâu rồi. Tao đặc biệt ở lại chờ mày.”
“Mày muốn gì?”
Giọng tôi run rẩy, hai chân run lên, gần như không thể chống đỡ được thân thể. Nhưng tôi vẫn giữ chặt cây trâm trong tay phải, tay kia cầm điện thoại, run rẩy đi về phía căn phòng bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.