Động tác trong tay y tá cương cứng lại một chút, lúc lâu sau mới khôi phục lại, nói với tôi:
“Sao tự nhiên nói vậy, cô nghe ai nói gì sao? Tình trạng của cô bây giờ phải an tâm mà dưỡng thai, đừng suy nghĩ. Sản phụ kia khi vào bệnh viện thì thai nhi đã bị lưu. Vốn dĩ là một tử thai, không thể sinh ra được.”
Lúc này tôi mới hiểu tại sao y tá không muốn đề cập tới. Khoa sản mà, chuyện này đã phát sinh ở khoa họ, nếu sản khoa có sản phụ tử vong hoặc là thai nhi tử vong thì họ sẽ bị tổn hại thanh danh.
Y tá tiếp tục nói: “Đứa bé đã lưu, không thể sinh, nhưng người ở quê còn mê tín, bảo là chưa tới giờ sinh. Khi nằm viện còn ôm theo một cái đồng hồ báo thức! Không biết là mời ai xem mà bảo đồng hồ reo thì đứa bé sẽ ra đời.
Bệnh viện chúng tôi đã nói là thai đã lưu, nhưng bọn họ không tin, cứ ăn vạ rằng bệnh viện xử lý chưa tốt.”
Trong lòng tôi càng bối rối, hèn gì nữ quỷ kia bảo với tôi là khi đồng hồ báo thức reo thì đứa bé phải ra đời.
Y tá chuẩn bị xong cho tôi thì nói: “Sao tim cô lại đập nhanh thế này? Đừng lo lắng, cứ thả lỏng. Cô vốn dọa sảy thai, nếu cứ khẩn trương lo lắng thì cho dù có khả năng giữ được cũng có thể hỏng việc. Không sao đâu, đừng lo, như cô vốn có thể giữ được mà.”
Tôi không dám nói là do gặp nữ quỷ kia mà tôi ra nông nỗi này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746330/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.