Khoa sản ở bệnh viện chưa bao giờ yên tĩnh, có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, có sản phụ sắp sinh đi lại ngoài hành lang, có cả tiếng sản phụ khóc lóc mắng chồng.
Tôi lại mơ màng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. Ban đầu tôi cũng không để ý, vì xung quanh vốn ồn ào huyên náo, nhưng khi đêm càng lúc càng khuya, mọi ồn ào lắng đọng xuống thì tiếng đồng hồ lại càng lúc càng lớn. Tiếng động khiến tôi không thể nào ngủ được.
Mơ màng mở mắt, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo ngủ xộc xệch, đầu tóc rối tung, tay ôm một cái đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi. Trong lòng tôi nghĩ sao lại có người ôm đồng hồ báo thức tới phòng bệnh người khác như vậy. Tôi chớp mắt, nhìn quanh, bất chợt máu trong người như đông cứng cả lại, vì tôi thấy giữa hai chân người phụ nữ đầy máu, toàn là máu, nhiều tới mức...
Cô ta đứng ở bên cạnh giường tôi thì thào: “Tỉnh rồi sao? Con của cô nên sinh ra rồi. Dùng sức, dùng sức. Thở sâu, dùng sức.”
Tôi hốt hoảng dùng chăn trùm kín đầu, tự nhủ trong lòng rằng tôi không nghe không thấy gì cả. Từ khi tôi đi theo Tông Thịnh thì có thể nhìn thấy ma quỷ thường xuyên. Mà Tông Thịnh cũng nói, trong mắt quỷ thì tôi chính là đồng loại vì trên người tôi vương đầy quỷ khí.
Hôm qua tôi cũng từng nghĩ qua, con tôi liệu có khác con của người khác không, nhưng ít nhất hiện tại chưa thấy gì khác biệt. Nhưng, quỷ không sợ thai phụ là tôi, trong mắt bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746329/chuong-313-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.