Tông Thịnh vừa rời đi thì bác gái người nhà giường bên đã tán chuyện với mẹ tôi.
“Người kia là con rể bà à? Sao đã bỏ đi rồi? Sao không ở lại chăm vợ? Vợ đã như vậy, mà còn ra bên ngoài.”
Mẹ tôi gượng gạo cười. Trước đây mẹ tôi còn dám nói Tông Thịnh vài câu, nhưng từ sau lần trước tôi bị nhốt trong nhà xác bệnh viện, mẹ bị anh nói nặng lời nên không dám nói gì với Tông Thịnh nữa. Ngay cả nói chuyện thường này vẫn phải thật sự cẩn thận.
Bác gái kia lại tiếp tục: “Hôm qua từ lúc nhập viện tới giờ tiền bạc cũng chỉ có mình bà đưa ra, con rể đó có để làm gì? Giờ á, người trẻ tuổi chỉ cần có cái mặt đẹp là được thôi sao?”
Mẹ tôi ngồi ở mép giường, ôm hộp cơm ăn, vừa nói khẽ: “Bà không biết thì đừng nói vậy. Con rể đối xử với con gái tôi rất tốt. Nhà bọn họ lại có tiền. Bà có muốn con rể như nó cũng không có đâu. Ai ra tiền mà chẳng giống nhau. Tiền của tôi cho con tôi, tiền của nó cũng cho con tôi mà thôi.”
Nhưng bác gái kia có vẻ không phục, tức giận mà nói: “Tiền nhiều? Nó thích thì bao gái bên ngoài chứ cho con bà sao? Hừ?”
“Bà đang nói con rể mình sao? Con rể nhà tôi không như vậy! Đừng có đem vấn đề của nhà mình mà tròng lên gia đình hạnh phúc của người khác như vậy!”
Tôi cúi đầu ăn cơm, nghe bọn họ nói qua nói lại. Tông Thịnh trong nhà gặp chuyện như vậy, muốn xoay người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746325/chuong-312-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.