Tôi cất điện thoại, ngồi xổm xuống. Lúc ngồi xuống tôi có thể nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, tôi nghĩ sẽ thấy rất nhiều người chờ đợi, nhưng bên ngoài lại vô cùng tối tăm, chỉ thấy mặt đất trống trơn.
Người đâu cả rồi? Cho dù tất cả mọi người đã giải quyết xong nỗi buồn đi ra ngoài, vậy còn Lan Lan đâu? Cô ấy xách theo nhiều đồ như vậy, không đợi tôi thì sẽ phải một mình ra ngoài đi xe buýt, chẳng dễ dàng đâu!
Trong lòng tôi đầy nghi ngờ, qua khe cửa bên dưới tôi thấy một cô gái, hay phải nói là một đôi chân phụ nữ đang đi qua đi lại. Cô gái ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ rất cao, gót giày rất nhọn. Giày vừa cao vừa nhọn, nhưng cô ấy lại chỉ bước bằng đầu ngón chân, chẳng lẽ sợ dưới đất bẩn làm dơ giày sao? Nhưng tôi nhìn thấy rõ, mặt đất rất khô ráo và sạch sẽ, còn sợ cái gì?
Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi sửa sang lại quần áo. Nhìn quanh cả nhà vệ sinh vắng tanh không có ai, tôi liếc nhìn ra phía bên ngoài, sao cũng không có ai? Cho dù Lan Lan cảm thấy chờ tôi không thoải mái thì cũng nên đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi tôi chứ, nhưng mà bên ngoài không những không thấy bóng dáng của Lan Lan, mà cũng không có một bóng người.
Không đúng! Con phố nhỏ này chúng tôi trước đây thường hay lui tới, ban ngày thì hàng ăn vặt và quần áo, buổi tối thì chợ đêm, hàng bán đồ nướng, đông đúc, sầm uất, hoàn toàn không phải là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746296/chuong-301-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.