“Tông Thịnh, Hạ Lan Lan tới tìm em, bọn em gặp ba của Ngưu Lực Phàm ở trên phố, có nói chuyện vài câu, em cũng chưa xác định ông ta có phải là kẻ thứ ba đó không, em sẽ chú ý an toàn.”
Gửi tin nhắn xong tôi đi ra ngoài. Như vậy dù cho tôi có nguy hiểm thì Tông Thịnh cũng có manh mối để tìm tôi. Tôi và Lan Lan đi ăn, trong lúc ăn tôi hỏi cô ấy về những ngày qua đã đi đâu, làm gì… chỉ toàn nói chuyện phiếm. Cuối cùng, tôi buông thìa xuống, hỏi thẳng: “Lan lan, mọi việc ngày đó cậu nhớ lại hết rồi phải không?”
Động tác của Lan Lan sững lại một chút. Chúng tôi đang ngồi ở một hàng quán vỉa hè, bàn rất nhỏ nên dù chúng tôi ngồi đối diện thì khoảng cách cũng rất gần, tôi có thể thấy rõ từng chi tiết hành động của cô ấy. Một lúc sau, Lan Lan mới gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn còn ở cùng người đàn ông đó sao?“
“Ừ. Lan Lan, nhớ ra rồi, thì cũng cứ coi như là ác mộng đi, đã quay trở lại cũng tốt, ít nhất cũng lấy được bằng tốt nghiệp, tìm việc cũng dễ dàng hơn một chút.”
Lan Lan ngẩng đầu, nhìn tôi cười: “Ừ, tớ cũng nghĩ thế. Ăn xong rồi, mình đi thôi, đi với tớ mua vài bộ đồ, tớ muốn đi tìm việc.”
Con gái đi dạo phố đều không biết mệt. Chúng tôi đi đến khi mặt trời núp bóng đằng Tây, những người bán rong bắt đầu dọn quầy về nhà, thay thế bằng những người bán chợ đêm. Con đường nhỏ này chưa từng yên tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746295/chuong-301-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.