Bà nhìn tôi từ trên xuống dưới mỉm cười: “Ưu Tuyền, việc trong nhà có lẽ con hiểu rõ hơn Tông Thịnh. Lúc này, không phải Tông Đại Hoành đang ra mặt ám hại Tông Thịnh sao?
Khi ông của con gọi cho bà nói chuyện này, bà liền nghĩ, tự dưng con muốn lấy bức tượng của nó làm gì? Vừa vặn, chiều hôm đó Tông Thịnh ngã xỉu, bà liền biết là Tông Đại Hoành chẳng tốt lành gì. Bọn nó đều mong chờ Tông Thịnh xảy ra chuyện mà, hai lão già chúng ta tiền bạc làm lụng cả đời, không thể nào để cho chúng nó hưởng lợi được.
Ưu Phẩm chẳng phải mới bắt đầu chính thức sao? Tới khi hai đứa sinh con rồi thì chắc công trình đã hoàn công xong xuôi. Trước hết, con cứ chọn một căn đi, coi như cho riêng con. Con bán lấy tiền cũng được, mà cho ba mẹ con cũng được. Chỉ cần con chịu sinh chắt cho ta, thì cả đời này của hai lão già chúng ta cũng coi như mãn nguyện.”
“Con hiểu ạ.” những chuyện thế này tôi mà không trả lời ngay, sợ là bà sẽ trở mặt ngay.
Bà vẫn nhìn tôi: “Mấy bữa nữa con để ý vụ chụp ảnh cưới, làm cho sớm. Tới chừng đãi tiệc trong thôn thì đem ảnh ra bài trí, cho mọi người hâm mộ một chút. Nhưng mà Ưu Tuyền này, con cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, ta kể chuyện nhà cho con nghe. Tông Hồng dù gì cũng ở trong nhà bao năm. Cô của con đó, cũng giúp ông bà nhiều chuyện, nên Ưu Phẩm, ông bà đã nghĩ kỹ rồi, để cho nó một căn.”
Tôi gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-ky-la-cua-toi/1746222/chuong-276-2.html